Khi
nhận ra một khoảng trời riêng. Cũng là lúc mưa...đầu mùa đã đến, khoảng
trời em - khoảng trời riêng, Em lặng lẽ giấu cái nhìn đằm thắm...Anh
vụng về mắt ngó mông lung....
Nắng vẫn thế, vẫn màu nắng cũ. Mưa có đổi thay đâu, vẫn giọt ngắn, giọt dài, Em - khoảng trời chung- khoảng trời riêng, Bao khoảng trời cũng chỉ là một, khi vũ trụ phát ra tia chớp, thì đại dương cũng có khoảng trời riêng....
Ta cuối xuống bờ môi hồng run rẫy, chợt giật mình...đây chỉ là giấc chiêm bao. Vòng tay ôm, ôm cả cơn mê dài, trời phẳng lặng mà lòng ta dông bão...
Hạt mưa bụi đầu mùa, lặn vào trong khóe mắt, kéo lạnh về trong nỗi nhớ không tên...Ngoài phố phường dòng đời tấp nập, Ta giữ cho mình một khoảng trời riêng....
Nắng vẫn thế, vẫn màu nắng cũ. Mưa có đổi thay đâu, vẫn giọt ngắn, giọt dài, Em - khoảng trời chung- khoảng trời riêng, Bao khoảng trời cũng chỉ là một, khi vũ trụ phát ra tia chớp, thì đại dương cũng có khoảng trời riêng....
Ta cuối xuống bờ môi hồng run rẫy, chợt giật mình...đây chỉ là giấc chiêm bao. Vòng tay ôm, ôm cả cơn mê dài, trời phẳng lặng mà lòng ta dông bão...
Hạt mưa bụi đầu mùa, lặn vào trong khóe mắt, kéo lạnh về trong nỗi nhớ không tên...Ngoài phố phường dòng đời tấp nập, Ta giữ cho mình một khoảng trời riêng....
Chúc bạn vui!