Biết đủ là đủ. Chờ đủ, biết đến bao giờ!

Thứ Ba, 21 tháng 9, 2010

Mùa thu Ban Mê



09:08 
      Một ngày ở Ban Mê có đủ bốn mùa: buổi sáng ấm áp và nắng vàng trãi đều khắp nơi, đậu trên từng ngọn cỏ lá cây.., từ tầng 3 nhìn xuống sân trường, ta như thấy màu vàng của nắng, một màu  vàng rạng rỡ ngập tràn. Xem kìa....từng chiếc lá bàng rơi xuống chao nghiêng....rồi nhè nhẹ hạ cánh, một  tiếng động chìm lắng, lắng đến độ ta như nghe tiếng rơi của mưa thu êm đềm bên khung cửa sổ......
 
 
       Ta vươn vai hít thở không khí trong lành và chợt nhận ra....mùa thu đã về...Nếu như mùa xuân đẹp mượt mà, thể hiện sức sống tràn trề của cây trái, và tình yêu con người, thì mùa thu đẹp nôn nao với những hoài niệm, một thoáng buồn len lén tâm tư....
      Buổi trưa trời trong veo như mùa hạ, chiều đến se sắt mùa thu và đôi khi có những cơn mưa giông bất chợt, trời tối dần và không khí sẽ ẩm ướt tĩnh lặng như mùa đông...
 
      Trong bốn mùa  ta vẫn thích nhất là mùa thu,  không tươi cành xanh lá, nẩy lộc đâm chồi như mùa xuân, không rực rỡ chói chang như mùa hạ, không co ro cúm rúm, xơ xác như mùa đông...Mùa thu hiền dịu man mác vừa đủ vui, vừa đủ buồn, vừa đủ độ cho ta chơi với thiên nhiên, tươi mới giữa dòng đời, gió hình như cũng ...hiền hơn, gió mơn man vừa đủ...để tạo ra những bản tình ca lứa đôi và thơm đượm nụ hôn ngọt ngào....
 
 
       Ôi mùa thu, mùa của tiếng trống rộn ràng ngây thơ, mùa của trăng rằm và  mùa của hoài niệm, ước gì mùa trăng này ta cùng ai đó tay trong tay đi dạo phố giữa mùa trung thu nhi? rồi ghé chân vào quán cóc ven đường để ngắm dòng người qua lại.... ( ước mơ miễn phí mà) ..... Tôi yêu quá mùa thu Ban Mê...
 
 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét