Mùa hạ đến cơn mưa dài đuôi mắt. Tiếng mưa rơi như tiếng thủy
tinh rơi... Có một người chỉ nhớ một người thôi. Có một người
náo động không nguôi, Cơn mưa ấy chạy như là đuổi bắt, cơn mưa
của mắt nhìn tha thiết. Khoảng cách không gian cứ dãn xa dần...
Biết đủ là đủ. Chờ đủ, biết đến bao giờ!
Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011
Thứ Tư, 13 tháng 7, 2011
Đọc và suy ngẫm !
1.
Nếu nhắn tin cho người ta mà lâu không thấy người ta trả lời, đừng nhắn nữa,
không có sự chờ đợi thấp hèn đến thế.
2.
Nếu như cảm thấy đau đớn trong lòng, hãy tìm một góc nhỏ hoặc trốn trong chăn
khóc một trận long trời lở đất, chẳng cần ai đồng tình thương hại. Khóc xong rồi
ngày mai lại vui vẻ tiếp tục cuộc sống.
Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011
Trực hè!- Chán!
Vậy là mình nghĩ hè hơn tháng rồi, năm nay thật sự là...nghỉ! không đi
đâu ra khỏi phạm vi....thành phố, kế hoạch du lịch vẫn chưa thực hiện
đuợc, (ui ông xã của em ơi, biết bao giờ anh mới rảnh để đưa em đi đây? )
hơn 1 tháng trôi qua chẳng có gì làm mình....ấn tượng, "vui vui, buồn
buồn ...hơi hơi.." để mình có cảm xúc mà viết bài nữa, ngoài đi chợ, nấu
ăn, ngủ, nghe nhạc, đọc sách.... lặp đi lặp lại hoài...cũng chán! (
mình thật ngốc, mấy đứa bạn hay ghen tỵ bảo là được chơi nghỉ mà lương
vẫn nhận đủ, còn than vãn nỗi gì! ) nghĩ cũng đúng! ngốc thật!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)