Cho đến tận bây giờ, những mùa đông ở quê nhà vẫn không phai nhòa
trong ký ức của tôi, trong tôi vẫn luôn hiển hiện một vùng quê bạt ngàn
cây ăn trái, những dải đất bazan phì nhiêu màu mỡ, những vườn cà phê,
vườn cao su thẳng tắp... chen vào đó là những đồi hoa Dã Quỳ xếp lớp như
một đường vàng rực trên cái nền xanh ngút ngàn của cây lá...
Biết đủ là đủ. Chờ đủ, biết đến bao giờ!
Thứ Năm, 29 tháng 7, 2010
Thứ Bảy, 24 tháng 7, 2010
Tặng em
Sáng
nay cuối tuần, gọi em đi uống cafe với mấy người bạn của chị, nhưng em
bảo đã đi rồi, lại đi một mình nữa chứ, chị ngạc nhiên quá , từ một cô
gái luôn náo nhiệt, lúc nào cũng vui vẻ, đôi lúc bạn bè có chuyện buồn,
họ luôn tìm đến em để được hưởng chút trạng thái tươi vui, lạc quan
luôn hiện hữu, và tỏa ra từ em, để được nghe em hát, em cười, em pha trò
chọc ghẹo... đâu rồi niềm hạnh phúc và gương mặt sáng ngời? Em đã từng
chia sẽ niềm vui và hạnh phúc ấy cho bất kỳ ai ở gần mình, Tựa như mặt
trời sưởi ấm trái đất, bất cứ ai nằm trong " vùng ảnh hưởng" của em đều
được em sưởi ấm hết.... vậy mà...
Thứ Ba, 20 tháng 7, 2010
Gió Ban Mê!
Nếu ai đã từng một lần đi giữa trời mưa,
sấm, chớp và gió Tây Nguyên thì sẽ không bao giờ quên, Riêng tôi, cứ
mỗi khi vào mùa mưa, lúc có những tia chớp rạch ngang bầu trời bằng
những ánh sáng ngoằng nghèo là khiếp đảm, tâm trạng bất an, tôi nhớ
lại khi còn là một cô bé ốm nhách có biệt danh " cò hương" , tôi thích
mưa, nhưng ghét gió và sấm chớp, phải nói là rất sợ...
(Ngã sáu Ban Mê)
Thứ Bảy, 17 tháng 7, 2010
Đời - hóa mây bay...
Trời cao
Biển rộng
Sa mạc mênh mông...
Giấc mơ dịu dàng
Nồng nàn
Khát cháy
Biển rộng
Sa mạc mênh mông...
Giấc mơ dịu dàng
Nồng nàn
Khát cháy
Trò ú tim
Trốn tìm
vòng quanh....
Biết bao giờ
Thấy...
Chớp mắt
Ngoảnh nhìn
ĐỜI - HÓA MÂY BAY..
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)