Biết đủ là đủ. Chờ đủ, biết đến bao giờ!

Thứ Tư, 25 tháng 1, 2012

Khác nhau...( tặng ox )

 "Anh - sống thật nghiêm túc/ đến bảy giờ đi làm/ Khi mọi người tan tầm/ Anh trở về thường lệ. Em - câu thơ phá thể/ Anh- lục bát đúng vần/ Em- bạn bè đàn đúm/ Anh- mực thước trầm ngâm. Anh- hiểu biết uyên thâm/ Em- nôm na như hạt lúa/ em- rất thích các vai hề/ Anh-quan tâm thế sự. Anh- thích làm khán giả/ Còn em lại muốn xông vào/ Anh- điềm tĩnh, chắc như thép/ Em thì hơi tý xôn xao..." (TN)
      Anh, dân toán "khô khan" và có những nguyên tắc sống riêng. Em, dân văn, lại là một phụ nữ ướt át, lãng mạn và không bao giờ tuân theo một chuẩn mực nào.

Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2012

Tai họa nối tiếp tai họa!

" Anh lại vào viện lần 2 chỉ trong vòng 1 tháng. Đã mấy đêm rồi tôi ở trong bệnh viện với anh ấy, trước mặt anh, tôi luôn nói cười, tôi kể chuyện vui , chuyện bạn bè tếu táo, tôi muốn anh nghĩ rằng bệnh tình anh chẳng có gì nghiêm trọng, rồi tôi đọc sách, đọc báo cho anh nghe, giả vờ nhõng nhẽo, giận dỗi để anh ăn uống những thứ được cho là bổ mà thường ngày anh không thích vì tôi muốn anh quên đi bệnh tình của mình....( một căn bệnh nguy hiểm mà ngay bv Chợ Rẫy vẫn chưa biết chính xác là bệnh gì và nguyên nhân từ đâu) Nhìn Anh ấy thắt thỏm lo âu,mẹ con tôi  phập phồng hơn cả sợ, nhưng người lạ không biết cứ tưởng cô vợ bé nhỏ vô tư... "