Biết đủ là đủ. Chờ đủ, biết đến bao giờ!

Thứ Ba, 31 tháng 8, 2010

NGÀY CUỐI TUẦN !


Công khai9 Lượt xem, lời bình: 6
    
 
Chủ nhật tuần vừa rồi vừa cuối tháng, vừa cuối tuần, nhóm bạn rủ nhau xuống vườn của một người bạn trong nhóm để câu cá thư giãn .Từ sáng mấy ông bạn đã lo mồi và cần câu, chị em phụ nữ đem theo trái cây, hẹn là 8h tập trung, nhưng 7h30 anh bạn bác sỹ đã đứng ở ngõ nhà mình gọi rồi, hắn muốn 2 đứa...trốn...cả nhóm đi cafe trước khi đi câu....(ga lăng mở cửa cho mình bước  lên xe, lòng minh đang lâng lâng...cảm động nghĩ thầm : sáng nay trông hắn dễ thương dịu dàng với mình ghê"  không để cho mình kịp thưởng thức sự "đáng yêu hiếm có" hắn cho mình một câu "ngọt ngào":nếu bà không muốn uống cafe riêng với tui thì mình quay xe đón mấy người khác cùng đi luôn!" lại thế rồi-Người gì mà kỳ cục, đến sớm rủ mình đi, sao lại nói cái giọng ấy) người đâu mà luôn mâu thuẫn ( nói nhỏ thôi- hắn biết lại chửi mình chết hiiii), bạn bè đã lâu, quá biết tính mình mà ( mà có lẽ hắn cũng chỉ thích đãi có mỗi mình thôi, để tha hồ chọc phá mình, và cái chính là chỉ phải trả tiền ít hiii) mình ít khi chịu nhịn ai, nhưng riêng với T, mình luôn thua, tức anh ách, nhưng đành bấm bụng để đựơc T thường xuyên chở đi thưởng thức mấy ly yaua tuyệt hảo ( chỉ riêng ở quán ACòng - đường LTT mơí có) ( mình cũng thiệt tình-tâm hồn ăn uống quá...). Vậy mà mãi đến 9h mới đến đựơc nơi tập kết, hắn  lạng tay lái thế nào mà  đưa ôtô xuống mương nước, mọi ngưòi phải nhảy xuống  để đẩy xe  lên, lại có cớ đỗ thừa là do mình..."loách chách cái mồm" nên làm hắn mất tập trung....Mình chỉ biết....bấm bụng....Ôi đến rồi, 1 ngôi nhà sàn đúng dân "bản địa" đẹp tuyệt, một khu vườn lý tưởng, đầy đủ các loại cỏ, loại hoa....hai  ao cá đủ rộng cho dân nghiện ...nhậu ( à quên nghiện câu chứ) có một con suối nhỏ róc rách chảy vòng quanh khu vườn.... Cạnh nhà sàn một cây ngọc lan đang độ nở hoa với hương thơm ngan ngát...
     Đúng là một nơi  lý tưởng cho những đại gia có nhu cầu nghĩ ngơi, thư giãn cuối tuần, hoặc cho các nhà doanh nghiệp có máu kinh doanh khu câu cá giải trí....: nhà, ao, vườn ngay trung tâm thành phố, nhìn khu vườn tuyệt vời này ai cũng mơ mình là chủ nhân của nó......nếu bạn nào thích sở hữu khu vườn này xin liên hệ số đt: 0916415678. giá khởi đầu 1,5 tỷ ĐVN ( sorry -1p quảng cáo hiiiiiiii) trở lại đề tài đi câu cá đây:
    Mấy ông bạn lao ngay ra hồ để thả cần câu, chị em phụ nữ chỉ dám quanh quẩn trong nhà sàn ( sợ nắng mà)vừa dọn trái cây ra ăn, vừa tám chuyện,  mà cái nhà sàn này tuyệt thật, những cái trụ gỗ thứ thiệt to ơi là to...các cửa sổ lại làm bằng loại lồ ô...nằm đung đưa trên những chiếc võng mà ngắm ra vườn, vừa nghe tiếng suối róc rách  hòa tấu bản nhạc thiên nhiên....tâm hồn ta bỗng nhẹ tênh...ta tạm quên bao nhọc nhằn cuộc sống hằng ngày....bao nỗi buồn mà vì nhiều lý do ta....cố tình....muốn quên...




  • Xuan
    Sáng thứ 7 hôm qua T gọi mình đi đi uống cafe, nhưng bận không đi được, lâu quá chúng ta ai cũng túi bụi công việc, không có cả thời gian dành cho bạn bè, dành cho những phút hồn nhiên chọc phá nhau như thuở xưa, cuộc sống thật...chán T nhỉ? nhưng khi T chờ mình cả tiếng rưỡi và gọi lại bảo "may quá bà không đến, tui gọi  mối khác ngon hơn rồi, không cần bà nữa" biết là T nói thế cho bỏ công chờ mình, nhưng mình tủi thân quá xá... bạn bè mà, ai lại giận nhau lâu phải không bác sỹ?
  • Ngô Xuân Hòa
    Keke! trước hôm đó em cũng hỏi anh là mấy giờ đấu, đấu chỗ nào...nhưng hôm sau em có chút vc nên đã ko đi xem được. hôm đó chi cũng tham gia giải đấu đó ảh? có đoạt giải hok chị ơi? có giải mà hok khao em là hok được đó nha
  • Ngô Xuân Hòa
    Em cũng rất vui khi được làm quen với chị đó. Bí mật chị ơi! Chị có đoán được là ai không? Nếu cho đoán 2 lần thì chắc là đúng thui chị nhỉ....ặc ặc......Thui em vậy. Anh Xếp phòng em là anh Chủ của ngôi nhà đẹp và khu vườn xinh đó chị ơi. Mà sao chị bít blog của em ?
    • Xuan
      hôm trước sao em ko đi cổ vũ cho sếp phòng em ( giải cầu lông quản lý), chị hy vọng gặp em trên sân thể thao nhưng chẳng thấy đâu, quan tâm tới sếp quá nhỉ?
  • Ngô Xuân Hòa
    Oh! Bài viết này hay ghê chị ha! Xem blog chị thấy hình anh xếp Phòng em trong bài viết em ngạc nhiên quá! Cảm ơn chị với những dòng chia sẻ thật thú vị. Chúc chị sẽ luôn có những bài tùy bút hay hơn nữa nhé!
    • Xuan
      Thật là vui khi gặp thêm một người đồng hương BM nữa, hân hạnh được biết em! Sếp phòng em là người nào vậy kìa? chị có 2 người bạn ( em thấy hình rồi đó) là ai một trong 2 người đó vậy? ( chị hứa không tiết lộ danh tính em đâu hiiiiiii- chỉ cần hối lộ 1 chầu cafe ở quán Vị Đắng thôi) Biết đâu nhờ có chị, sếp em sẽ ....dễ chịu, và dễ tính hơn với tụi em hiiiiiii, nhớ liên lạc với chị nhé
  • Tuấn
    Phải có xạo mới lãng mạn được chứ!
    • Xuan
      bác sỹ ơi, thật lòng cám ơn  vì những buổi cafe để" điều trị tâm lý" cho một "bênh nhân nắng mưa"  như tui, nếu cuộc sống này chúng ta không giữ nổi một tình bạn bền vững, thuỷ chung theo thời gian thì.....chắc tui ...không còn là tui : " hồn nhiên" như ngày xua đựoc nữa phải không? cám ơn bác sỹ của tui....( đừng suy diễn nhé- tui sợ ông quá hiiiiiiiii)
  • Tuấn
    Lãng mạn và ... xạo quá!!!
    • Xuan
      nè, ông bảo tui xạo chổ nào?chổ ông chỉ rủ mỗi mình tui đi uống cafe? hay tui xạo là nói xấu ông vì hỏng phải ông sợ tốn tiền mà vì ông chỉ thích ....có thời gian riêng bên tui để nghe tui nói cười? hiii ( thấy tui tự tin quá không? )  hay chổ ông lái xe đưa bọn tui xuống mương nước? tất cả đều quá....chính xác! mà tui còn bỏ qua quá nhiều...chuyện xấu của ông nha...ví dụ như...cả nhóm câu đựoc mỗi con cá hơn kg, tui dành ....nhưng lại để cho ông ( hỏng phải tui có cảm tình riêng với ông đâu a nghen_ đừng tưởng bở ) mà tui trả công cho ông vất vả làm tài xế....hiiiiiiii

Thứ Hai, 30 tháng 8, 2010

NGÀY CUỐI TUẦN



09:21 
LB:  6
  
                                     (Ngôi nhà sàn )
 
  Chủ nhật tuần vừa rồi vừa cuối tháng, vừa cuối tuần, nhóm bạn rủ nhau xuống vườn của một người bạn trong nhóm để câu cá thư giãn .Từ sáng mấy ông bạn đã lo mồi và cần câu, chị em phụ nữ đem theo trái cây, hẹn là 8h tập trung, nhưng 7h30 anh bạn bác sỹ đã đứng ở ngõ nhà mình gọi rồi, hắn muốn 2 đứa...trốn...cả nhóm đi cafe trước khi đi câu....(ga lăng mở cửa cho mình bước  lên xe, lòng minh đang lâng lâng...cảm động nghĩ thầm : sáng nay trông hắn dễ thương dịu dàng với mình ghê"  không để cho mình kịp thưởng thức sự "đáng yêu hiếm có" hắn cho mình một câu "ngọt ngào":nếu bà không muốn uống cafe riêng với tui thì mình quay xe đón mấy người khác cùng đi luôn!" lại thế rồi-Người gì mà kỳ cục, đến sớm rủ mình đi, sao lại nói cái giọng ấy) người đâu mà luôn mâu thuẫn ( nói nhỏ thôi- hắn biết lại chửi mình chết hiiii), bạn bè đã lâu, quá biết tính mình mà ( mà có lẽ hắn cũng chỉ thích đãi có mỗi mình thôi, để tha hồ chọc phá mình, và cái chính là chỉ phải trả tiền ít hiii) mình ít khi chịu nhịn ai, nhưng riêng với T, mình luôn thua, tức anh ách, nhưng đành bấm bụng để đựơc T thường xuyên chở đi thưởng thức mấy ly yaua tuyệt hảo ( chỉ riêng ở quán ACòng - đường LTT mơí có) ( mình cũng thiệt tình-tâm hồn ăn uống quá...). Vậy mà mãi đến 9h mới đến đựơc nơi tập kết, hắn  lạng tay lái thế nào mà  đưa ôtô xuống mương nước, mọi ngưòi phải nhảy xuống  để đẩy xe  lên, lại có cớ đỗ thừa là do mình..."loách chách cái mồm" nên làm hắn mất tập trung....Mình chỉ biết....bấm bụng...
 
Ôi đến rồi, 1 ngôi nhà sàn đúng dân "bản địa" đẹp tuyệt, một khu vườn lý tưởng, đầy đủ các loại cỏ, loại hoa....hai  ao cá đủ rộng cho dân nghiện ...nhậu ( à quên nghiện câu chứ) có một con suối nhỏ róc rách chảy vòng quanh khu vườn.... Cạnh nhà sàn một cây ngọc lan đang độ nở hoa với hương thơm ngan ngát...
 
     Đúng là một nơi  lý tưởng cho những đại gia có nhu cầu nghĩ ngơi, thư giãn cuối tuần, hoặc cho các nhà doanh nghiệp có máu kinh doanh khu câu cá giải trí....: nhà, ao, vườn ngay trung tâm thành phố, nhìn khu vườn tuyệt vời này ai cũng mơ mình là chủ nhân của nó......nếu bạn nào thích sở hữu khu vườn này xin liên hệ số đt: 0916415678. giá khởi đầu 1,5 tỷ ĐVN ( sorry -1p quảng cáo hiiiiiiii) trở lại đề tài đi câu cá đây:

    
Mấy ông bạn lao ngay ra hồ để thả cần câu, chị em phụ nữ chỉ dám quanh quẩn trong nhà sàn ( sợ nắng mà)vừa dọn trái cây ra ăn, vừa tám chuyện,  mà cái nhà sàn này tuyệt thật, những cái trụ gỗ thứ thiệt to ơi là to...các cửa sổ lại làm bằng loại lồ ô...nằm đung đưa trên những chiếc võng mà ngắm ra vườn, vừa nghe tiếng suối róc rách  hòa tấu bản nhạc thiên nhiên....tâm hồn ta bỗng nhẹ tênh...ta tạm quên bao nhọc nhằn cuộc sống hằng ngày....bao nỗi buồn mà vì nhiều lý do ta....cố tình....muốn quên...

Cậu bạn thời "chấy rận"- BS; HVT


  • Xuan
    Sáng thứ 7 hôm qua T gọi mình đi đi uống cafe, nhưng bận không đi được, lâu quá chúng ta ai cũng túi bụi công việc, không có cả thời gian dành cho b..
  • Ngô Xuân Hòa
    Keke! trước hôm đó em cũng hỏi anh là mấy giờ đấu, đấu chỗ nào...nhưng hôm sau em có chút vc nên đã ko đi xem được. hôm đó chi cũng tham gia giải đấu đó ảh? có đoạt giải hok chị ơi? có giải mà hok khao em là hok được đó nha
  • Ngô Xuân Hòa
    Em cũng rất vui khi được làm quen với chị đó. Bí mật chị ơi! Chị có đoán được là ai không? Nếu cho đoán 2 lần thì chắc là đúng thui chị nhỉ....ặ..
    • Xuan
      hôm trước sao em ko đi cổ vũ cho sếp phòng em ( giải cầu lông quản lý), chị hy vọng gặp em trên sân thể thao nhưng chẳng thấy đâu, quan tâm tới sếp quá nhỉ?
  • Ngô Xuân Hòa
    Oh! Bài viết này hay ghê chị ha! Xem blog chị thấy hình anh xếp Phòng em trong bài viết em ngạc nhiên quá! Cảm ơn chị với những dòng chia sẻ thật thú vị. Chúc chị sẽ luôn có những bài tùy bút hay hơn nữa nhé!
    • Xuan
      Thật là vui khi gặp thêm một người đồng hương BM nữa, hân hạnh được biết em! Sếp phòng em là người nào vậy kìa? chị có 2 người bạn ( em thấy hình rồi đó) là ai một trong 2 người đó vậy? ( chị hứa không tiết lộ danh tính em đâu hiiiiiii- chỉ cần hối lộ 1 chầu cafe ở quán Vị Đắng thôi) Biết đâu nhờ có chị, sếp em sẽ ....dễ chịu, và dễ tính hơn với tụi em hiiiiiii, nhớ liên lạc với chị nhé
  • Tuấn
    Phải có xạo mới lãng mạn được chứ!
    • Xuan
      bác sỹ ơi, thật lòng cám ơn  vì những buổi cafe để" điều trị tâm lý" cho một "bênh nhân nắng mưa"  như tui, nếu cuộc sống này chúng ta không giữ nổi một tình bạn bền vững, thuỷ chung theo thời gian thì.....chắc tui ...không còn là tui : " hồn nhiên" như ngày xua đựoc nữa phải không? cám ơn bác sỹ của tui....( đừng suy diễn nhé- tui sợ ông quá hiiiiiiiii)
  • Tuấn
    Lãng mạn và ... xạo quá!!!
    • Xuan
      nè, ông bảo tui xạo chổ nào?chổ ông chỉ rủ mỗi mình tui đi uống cafe? hay tui xạo là nói xấu ông vì hỏng phải ông sợ tốn tiền mà vì ông chỉ thích ....có thời gian riêng bên tui để nghe tui nói cười? hiii ( thấy tui tự tin quá không? )  hay chổ ông lái xe đưa bọn tui xuống mương nước? tất cả đều quá....chính xác! mà tui còn bỏ qua quá nhiều...chuyện xấu của ông nha...ví dụ như...cả nhóm câu đựoc mỗi con cá hơn kg, tui dành ....nhưng lại để cho ông ( hỏng phải tui có cảm tình riêng với ông đâu a nghen_ đừng tưởng bở ) mà tui trả công cho ông vất vả làm tài xế....hiiiiiiii

Thứ Tư, 25 tháng 8, 2010

Bài thơ "Zớ Zẩn đầu tiên"

     Có những lúc trời trong ngan ngát gió, nắng nhàn nhạt qua kẻ lá soi nghiêng, thành những dấu lặng dài nối giữa trời và đất, nghe...tim mình ẩn khúc chút tình riêng....
     Những dấu lặng rất nhạc và rất...thơ, trong ánh mắt ưu tư, lúc rạng ngời....trông "ai" đầy nghị lực...Lúc bên nhau ta làm như không biết, vẫn cười đùa, chọc ghẹo hồn nhiên...Trái tim ta như thể một tinh cầu, bay lang thang và đôi lúc....muốn khóc, những buổi chiều bỗng....trở nên...mỏng ra và....trong suốt...
    Ta đọc được trong đôi mắt ấy, có nỗi buồn, cố giấu trong hoa....Ta đọc được trong đôi mắt ấy, khi bên ta hạnh phúc vỡ òa....
     Ngày "zớ zẩn" trong veo nhiều gió thoảng, ngón tay se, thoáng một chút ngại ngần. Hoa ngọc lan vẫn thoang thoảng đưa hương, tim thầm thì ngắm ... hoàng hôn xuống...
Ngày "zớ zẩn" ....ngọn cỏ như...có cánh...( chưa có bài viết nào vớ vẩn -vẫn vơ hơn bài này hiiiiiii- mình thật khùng)

Thứ Hai, 16 tháng 8, 2010

Vài hình ảnh về hội thao ..

.
17:35 
 
(Đang vào sân, chuẩn bị thi đấu)



 
                                    ( khán giả cổ cũ)
                                              ( Đã thi đấu xong)


(Chuẩn bị lên bục nhận huy chương)

 
(Đồng đội - trong nội dung : Đôi nam -nữ)


                           (Bộ sưu tập huy chương của mình)
- Những hình ảnh ngộ nghĩnh của mình và đồng đội được một cổ động viên chụp khi đang chuẩn bị thay đồ, để lên bục nhận huy chương vàng...
- Hội thao diễn ra 3 ngày sôi nổi, có 57 đơn vị tham gia
- May quá mình và đồng đội đã chiến thắng một cách vinh quang và thuyết phục với tỷ số 2-0
- Vậy là mình đã sưu tập đầy đủ các màu của bộ huy chương vàng, bạc, đồng...

  • Canh
    • Canh

    • 07:47 15 thg 9 2010


    Chào bạn! Mình vào xem Blog và thấy những hình ảnh rất quen. Hóa ra đã may mắn làm quen và biết bạn rồi. Xin chia sẻ những niềm vui cùng những tấm huy chương. chúc vui và luôn hạnh phúc.
    • Xuan
      • Xuan

      • 08:14 15 thg 9 2010


      ngac nhiên quá! bạn biết mình thật ư? dân BM ? có lẽ dân thể thao ở cái tỉnh nhỏ bé xinh đẹp của tụi mình ai cũng biết nhau....hy vọng có dịp gặp bạn

Thứ Năm, 12 tháng 8, 2010

"Chuyên gia tâm lý"



01:33
       Hôm qua là một ngày bận rộn nhất trong cả mùa hè của mình, từ sáng lên kế hoạch sẽ hoàn thành cho xong danh sách học sinh thiểu số, rồi chuẩn bị vài việc cho lễ khai giảng và trường đón nhận huân chương lao động hạng ba của chính phủ vì sự nghiệp giáo dục, ký vài giấy tờ liên quan.... 
   Mở máy chuẩn bị làm vic.  Bỗng .... điện thoại reo vang, mình nhấc máy lấy giọng  reo vui:
- hello....
- Trời ơi nghe giọng bà tui thấy.....
    À thì ra cậu bạn thân từ hồi...cấp 2 đây mà, vẫn cái kiểu nói lấp lửng pha trò chọc ghẹo mình như mọi khi, mình đề phòng và chụp luôn: 
      -Ông thấy nhớ tui hả? tui quá biết mà hiiiiii...
Hắn cười vang và hét lên:
   -Mơ giữa ban ngày rồi bà ơi, nghe giọng bà tui thấy....nổi da gà thì có!
   Trời! mình tức ứ hông, tưởng tượng ra cái mặt đẹp trai đang  nhăn nhở cười của hắn mà phát ghét....
-Không nhớ tui thì gọi tui có chuyện gì?- Mình đổi giọng liền, và càm ràm :" mới sáng đã phá người ta"
-  Ngày qua tui trực, tối qua tui cũng trực, nên bây giờ tui buồn ngủ.....
- Ông trực ngày, trực đêm, ông buồn ngủ, công việc bác sỹ của ông là thế....mắc mớ chi tới tui?
Mình nhấp nhẳng...lại một tràng cười như pháo bắn....
   -Chán bà quá, tui chưa nói hết câu, bởi lý do tui buồn ngủ nên ...mới gọi bà....đi...uống caffe với tui, hiểu chưa?
Hình như các câu cuối hắn không dám kéo dài giọng , sợ mình hiểu xuyên xẹo rồi nổi cáu mà la toáng lên như mọi lần....
           T- cậu bạn thuở bé học trưng làng với mình dưới quê, giờ là một phó trưởng khoa của một bênh viện lớn, là bác sĩ nổi tiếng, vậy mà cái tính...nghịch ngợm vẫn không giảm đi chút nào, ngày xưa trong lớp là một ngôi sao toán học, cậu ấy chỉ biết học và học " gà công nghiệp" chính hãng ( xin lỗi nha - nếu ông đoc, hiiiiii) vậy mà bây giờ phong thái tự tin, dáng dấp đĩnh đạt,  vui vẻ hoà đồng với bạn bè. chúng tôi gặp nhau, pha trò chc ghẹo, rồi tranh luận rôm rả về nghề nghiệp, về cuộc sống, lối sống. cả chuyện....vớ vẩn khác....rồi trao đổi cách dạy con trẻ, định hướng nghề nghiệp cho các nhóc, cậu ấy còn muốn con gái đi theo nghề sư phạm nữa chứ, ( con gái mới vào lớp 9) rồi sẽ chọn chàng rể như thế nào cho con gái..! đúng là 1 ông bố yêu con... hơi bị nhiều, mình chọc là muốn làm con dâu nhà này thì....đặt cọc trước hiiiii.
 
 
      Buổi sáng trôi qua ở quán caffe Vị Đắng, câu chuyên của 2 ngưòi bạn cũ không dứt nếu mình không nhận tiếp cuộc goi của nhóm bạn thời sinh viên, các bạn đi công tác trên phố muốn họp mặt nhau bữa trưa ở quán ăn Hải sản Ngô quyền. đành gọi điện về nhà và...tiếp tục cuộc vui với những ngưi bạn cũ, lại ôn lại những câu chuyện bi hài thời khốn khó ấy, tiếng cuời, tiếng nói, tranh nhau....tan tiệc mình làm chủ nhà đưa vài ngưòi bạn gái đi shopping mua sắm....
 
    Khoảng 3h thì mình lại nhận cuộc gọi từ một...người bạn khác, lại có chuyện gì nữa rồi đây, nghe giọng ấp úp, mình cảm thấy bạn ấy có điều gì đó quan trọng muốn nói ...
   - 30p nữa gặp mình nhé!  Mình vội nhắn lại như thế và đưa các bạn cũ ra bến xe, rồi quay về trưng chờ.
     - Đi đâu nói chuyện nhé? -
       -ừa, gửi xe đi mình chở
Gương mặt hiền lành buồn buồn của N làm mình lo lắng, bộ đồ công sở chưa kịp thay, có lẽ N từ cơ quan đi tìm mình luôn, N ít nói nhưng ánh mắt và gương mặt biểu lộ tất cả, lên xe 2 đứa cứ im lặng, mình hỏi gì cũng ậm à, ậm ực, N cứ lái xe theo cảm tính, vòng quanh các đưòng phố, thời tiết lại đang mưa bay bay...gần 20p trôi qua...xe vẫn chạy, ngưi thì chẳng nói một lời...lại 30p trôi qua, vẫn chạy lòng vòng dưi trời mưa..
     - Có gì vậy, nói đi chứ? chiến tranh xy ra với N rồi à? mình đoán già đoán non, 
   -"Uh!" lại 1 câu cụt ngủn, 
   -Nghiêm trọng không?
- Ly dị"  Trời, mình buộc miệng!
   - N có ngưi khác à? hay người ta? 
    -Không, chỉ là chuyện vớ vẩn, không đáng...!
 -  Biết không đáng thì về làm lành đi, bỏ qua đi!
    -Mình chỉ biết nói với N như thế
  -  uh, N đang cố gắng, nhưng ngưi ta vẫn cố chấp...
   -Thì trời không chịu đất, thì đất phải chu trời vậy.
   -uh, N sẽ cố...
Câu chuyện chỉ vậy mà gần 2 tiếng đồng hồ đã trôi qua, xe chạy về nơi xuất phát, gương mặt của N hình như đã có ánh sáng....
 
 
    Vậy đó một ngày của mình đã trôi qua với ba nhóm bạn, từ sáng tới chiều, không về nhà cả buổi trưa..., Biết sao đựơc, trong cuộc sống, mỗi ngưi chúng ta có thể là không cần ngưi yêu, nhưng chắc chắn đời ta sẽ rất cần những ngưi bạn, nhất là ngưi bạn thân thiết, họ cần ta lúc họ buồn, khi họ vui, ta chia sẽ, cảm thông, có thể chỉ vài lời an i, khuyên can không đâu vào đâu....
..nhưng thật đáng quý....
    Mình cám ơn các bạn đã tin tưởng và yêu quý mình, mình yêu các bạn!
 
thật đáng quý....Mình cám ơn các bạn đã tin tưởng và yêu quý mình, mình yêu các bạn!

Thứ Sáu, 6 tháng 8, 2010

NGHIỆM RA...



10:04 
    Tôi nghiệm ra một điều rằng, khi còn nhỏ con người ta hay thêu hoa dệt lụa trên nỗi buồn của mình, đôi lúc buồn chỉ bằng nắm tay thôi nhưng... vẽ to ra bằng một thân người.
    Lớn lên, khi nỗi buồn đau chồng chất, thì mỗi người đều cố gắng làm sao cho nỗi buồn của mình bé lại, thu xếp sao cho chỉ còn có một chút xíu để đủ can đảm mà cười vui để sống tiếp...
    Tôi có một người bạn gái từ thời phổ thông, rồi chúng tôi lại  cùng nhau trải qua thời sinh viên vất vả, khốn khó , giờ lại cùng một nghành nghề... nhưng cuộc đời của bạn ấy bao thăng trầm, buồn đau, mỗi lần gặp, tôi lo lắng, quan tâm hỏi han thì bạn ấy luôn mĩm cười: tớ không sao ...
Tôi khâm phục tính cương nghị, và dũng cảm của bạn, một mình 2 con dại, với đồng lương ít ỏi, nhưng bạn không hề than vãn, nhờ vả ai...
    Nhìn bạn tôi lại ngẫm lại mình, tôi quá may mắn so với bạn ấy, một ngôi nhà xinh xắn, 1 người chồng thành đạt, 2 con trai thông minh ngoan ngoãn, vài người bạn thân... thế mà đôi lúc tôi cảm thấy... mình cũng...buồn, thật ngốc phải không? hãy bằng lòng với những gì mình có... như thế ta sẽ hạnh phúc trọn vẹn hơn, hãy cứ vui lên nhé các bạn của tôi...


 bài thơ về : TRẦM

Dám nhận vào mình bao vết thương
Nắng xiên, mưa cắm, gió dằn xương
Vẫn mong còn chút ngày sau thắm
Trân trọng dòng đời một vạt hương...
(Tặng bạn T. H ( nắng xuân) - eakar)

( tặng bạn: Thanh Hương- eakar)