Biết đủ là đủ. Chờ đủ, biết đến bao giờ!

Thứ Sáu, 6 tháng 8, 2010

NGHIỆM RA...



10:04 
    Tôi nghiệm ra một điều rằng, khi còn nhỏ con người ta hay thêu hoa dệt lụa trên nỗi buồn của mình, đôi lúc buồn chỉ bằng nắm tay thôi nhưng... vẽ to ra bằng một thân người.
    Lớn lên, khi nỗi buồn đau chồng chất, thì mỗi người đều cố gắng làm sao cho nỗi buồn của mình bé lại, thu xếp sao cho chỉ còn có một chút xíu để đủ can đảm mà cười vui để sống tiếp...
    Tôi có một người bạn gái từ thời phổ thông, rồi chúng tôi lại  cùng nhau trải qua thời sinh viên vất vả, khốn khó , giờ lại cùng một nghành nghề... nhưng cuộc đời của bạn ấy bao thăng trầm, buồn đau, mỗi lần gặp, tôi lo lắng, quan tâm hỏi han thì bạn ấy luôn mĩm cười: tớ không sao ...
Tôi khâm phục tính cương nghị, và dũng cảm của bạn, một mình 2 con dại, với đồng lương ít ỏi, nhưng bạn không hề than vãn, nhờ vả ai...
    Nhìn bạn tôi lại ngẫm lại mình, tôi quá may mắn so với bạn ấy, một ngôi nhà xinh xắn, 1 người chồng thành đạt, 2 con trai thông minh ngoan ngoãn, vài người bạn thân... thế mà đôi lúc tôi cảm thấy... mình cũng...buồn, thật ngốc phải không? hãy bằng lòng với những gì mình có... như thế ta sẽ hạnh phúc trọn vẹn hơn, hãy cứ vui lên nhé các bạn của tôi...


 bài thơ về : TRẦM

Dám nhận vào mình bao vết thương
Nắng xiên, mưa cắm, gió dằn xương
Vẫn mong còn chút ngày sau thắm
Trân trọng dòng đời một vạt hương...
(Tặng bạn T. H ( nắng xuân) - eakar)

( tặng bạn: Thanh Hương- eakar)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét