Biết đủ là đủ. Chờ đủ, biết đến bao giờ!

Thứ Năm, 12 tháng 8, 2010

"Chuyên gia tâm lý"



01:33
       Hôm qua là một ngày bận rộn nhất trong cả mùa hè của mình, từ sáng lên kế hoạch sẽ hoàn thành cho xong danh sách học sinh thiểu số, rồi chuẩn bị vài việc cho lễ khai giảng và trường đón nhận huân chương lao động hạng ba của chính phủ vì sự nghiệp giáo dục, ký vài giấy tờ liên quan.... 
   Mở máy chuẩn bị làm vic.  Bỗng .... điện thoại reo vang, mình nhấc máy lấy giọng  reo vui:
- hello....
- Trời ơi nghe giọng bà tui thấy.....
    À thì ra cậu bạn thân từ hồi...cấp 2 đây mà, vẫn cái kiểu nói lấp lửng pha trò chọc ghẹo mình như mọi khi, mình đề phòng và chụp luôn: 
      -Ông thấy nhớ tui hả? tui quá biết mà hiiiiii...
Hắn cười vang và hét lên:
   -Mơ giữa ban ngày rồi bà ơi, nghe giọng bà tui thấy....nổi da gà thì có!
   Trời! mình tức ứ hông, tưởng tượng ra cái mặt đẹp trai đang  nhăn nhở cười của hắn mà phát ghét....
-Không nhớ tui thì gọi tui có chuyện gì?- Mình đổi giọng liền, và càm ràm :" mới sáng đã phá người ta"
-  Ngày qua tui trực, tối qua tui cũng trực, nên bây giờ tui buồn ngủ.....
- Ông trực ngày, trực đêm, ông buồn ngủ, công việc bác sỹ của ông là thế....mắc mớ chi tới tui?
Mình nhấp nhẳng...lại một tràng cười như pháo bắn....
   -Chán bà quá, tui chưa nói hết câu, bởi lý do tui buồn ngủ nên ...mới gọi bà....đi...uống caffe với tui, hiểu chưa?
Hình như các câu cuối hắn không dám kéo dài giọng , sợ mình hiểu xuyên xẹo rồi nổi cáu mà la toáng lên như mọi lần....
           T- cậu bạn thuở bé học trưng làng với mình dưới quê, giờ là một phó trưởng khoa của một bênh viện lớn, là bác sĩ nổi tiếng, vậy mà cái tính...nghịch ngợm vẫn không giảm đi chút nào, ngày xưa trong lớp là một ngôi sao toán học, cậu ấy chỉ biết học và học " gà công nghiệp" chính hãng ( xin lỗi nha - nếu ông đoc, hiiiiii) vậy mà bây giờ phong thái tự tin, dáng dấp đĩnh đạt,  vui vẻ hoà đồng với bạn bè. chúng tôi gặp nhau, pha trò chc ghẹo, rồi tranh luận rôm rả về nghề nghiệp, về cuộc sống, lối sống. cả chuyện....vớ vẩn khác....rồi trao đổi cách dạy con trẻ, định hướng nghề nghiệp cho các nhóc, cậu ấy còn muốn con gái đi theo nghề sư phạm nữa chứ, ( con gái mới vào lớp 9) rồi sẽ chọn chàng rể như thế nào cho con gái..! đúng là 1 ông bố yêu con... hơi bị nhiều, mình chọc là muốn làm con dâu nhà này thì....đặt cọc trước hiiiii.
 
 
      Buổi sáng trôi qua ở quán caffe Vị Đắng, câu chuyên của 2 ngưòi bạn cũ không dứt nếu mình không nhận tiếp cuộc goi của nhóm bạn thời sinh viên, các bạn đi công tác trên phố muốn họp mặt nhau bữa trưa ở quán ăn Hải sản Ngô quyền. đành gọi điện về nhà và...tiếp tục cuộc vui với những ngưi bạn cũ, lại ôn lại những câu chuyện bi hài thời khốn khó ấy, tiếng cuời, tiếng nói, tranh nhau....tan tiệc mình làm chủ nhà đưa vài ngưòi bạn gái đi shopping mua sắm....
 
    Khoảng 3h thì mình lại nhận cuộc gọi từ một...người bạn khác, lại có chuyện gì nữa rồi đây, nghe giọng ấp úp, mình cảm thấy bạn ấy có điều gì đó quan trọng muốn nói ...
   - 30p nữa gặp mình nhé!  Mình vội nhắn lại như thế và đưa các bạn cũ ra bến xe, rồi quay về trưng chờ.
     - Đi đâu nói chuyện nhé? -
       -ừa, gửi xe đi mình chở
Gương mặt hiền lành buồn buồn của N làm mình lo lắng, bộ đồ công sở chưa kịp thay, có lẽ N từ cơ quan đi tìm mình luôn, N ít nói nhưng ánh mắt và gương mặt biểu lộ tất cả, lên xe 2 đứa cứ im lặng, mình hỏi gì cũng ậm à, ậm ực, N cứ lái xe theo cảm tính, vòng quanh các đưòng phố, thời tiết lại đang mưa bay bay...gần 20p trôi qua...xe vẫn chạy, ngưi thì chẳng nói một lời...lại 30p trôi qua, vẫn chạy lòng vòng dưi trời mưa..
     - Có gì vậy, nói đi chứ? chiến tranh xy ra với N rồi à? mình đoán già đoán non, 
   -"Uh!" lại 1 câu cụt ngủn, 
   -Nghiêm trọng không?
- Ly dị"  Trời, mình buộc miệng!
   - N có ngưi khác à? hay người ta? 
    -Không, chỉ là chuyện vớ vẩn, không đáng...!
 -  Biết không đáng thì về làm lành đi, bỏ qua đi!
    -Mình chỉ biết nói với N như thế
  -  uh, N đang cố gắng, nhưng ngưi ta vẫn cố chấp...
   -Thì trời không chịu đất, thì đất phải chu trời vậy.
   -uh, N sẽ cố...
Câu chuyện chỉ vậy mà gần 2 tiếng đồng hồ đã trôi qua, xe chạy về nơi xuất phát, gương mặt của N hình như đã có ánh sáng....
 
 
    Vậy đó một ngày của mình đã trôi qua với ba nhóm bạn, từ sáng tới chiều, không về nhà cả buổi trưa..., Biết sao đựơc, trong cuộc sống, mỗi ngưi chúng ta có thể là không cần ngưi yêu, nhưng chắc chắn đời ta sẽ rất cần những ngưi bạn, nhất là ngưi bạn thân thiết, họ cần ta lúc họ buồn, khi họ vui, ta chia sẽ, cảm thông, có thể chỉ vài lời an i, khuyên can không đâu vào đâu....
..nhưng thật đáng quý....
    Mình cám ơn các bạn đã tin tưởng và yêu quý mình, mình yêu các bạn!
 
thật đáng quý....Mình cám ơn các bạn đã tin tưởng và yêu quý mình, mình yêu các bạn!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét