Biết đủ là đủ. Chờ đủ, biết đến bao giờ!

Thứ Tư, 15 tháng 12, 2010

Tản mạn đầu tuần!



"Dẫu năm tháng
                       Cuộc đời dâu bể
Dẫu nghĩa tình
                      Phủ kín bụi thời gian.... "

Đọc mấy câu thơ trên, tự dưng ta cảm thấy lòng hơi bâng khuâng, nghĩ ngợi... ta nghĩ nhiều về cuộc đời, về cuộc sống, về tình yêu, tình bạn, mối quan hệ  đồng nghiệp, gia đình, bà con họ hàng,  làng xóm....."dù nghĩa dù tình"  cũng sẽ: " phủ kín bụi thời gian" sao? nếu cuộc sống xung quanh ai cũng sống bon chen, ích kỷ, ghen tỵ và đầy tính toán như thế, không tình không nghĩa, không trước không sau....thì.....chán nhỉ ( dù....cũng không  ảnh hưởng gì)
      Ôi sáng nay trời u ám quá, những hạt mưa bay bay càng tăng vẻ tĩnh mịch của căn phòng làm việc,thời tiết đã bước vào mùa lạnh rồi...


lòng mình nặng trĩu....Có lẽ do cuộc nói chuyện vừa xong  với một người bạn ( được xem là thân thích, là tri kỷ...) nhưng bạn ấy làm mình buồn và thất vọng.... có lẽ sự hòa hợp bao nhiêu năm nay chỉ là....ảo, mình tưởng mình và người ấy hiểu nhau lắm... nhưng có lẽ mọi chuyện cũng đến hồi kết thúc.... ( một tình bạn thật sự thì phải hiểu nhau, không nghiêng ngã vì người khác chỉ vì ghen tỵ và cố tình chia rẽ, ) thật tiếc cho một tình bạn đẹp. nhưng biết sao được....

Mình chỉ ước giờ này mà được che chung dù cùng người bạn gái nào đó đi dạo phố thì thích hơn nhỉ, rồi hai đứa sẽ ghé  vào  1 quán cafe ấm cúng, xinh đẹp bên lề đường thưởng thức mấy bản nhạc trầm lắng dịu dàng ...để cho lòng khuây khỏa... buồn thật buồn... 
Nhận xét:
Tuấn
Sao buồn thế?
Có thể chia sẻ?
Bạn tri kỷ nào mà lạ vậy?
Hy vọng  H đã bình yên trở lại!
    • Xuan
      Cám ơn T đã quan tâm,  có lần bác sĩ cũng hứa với mình là chúng ta  sẽ là bạn tốt mãi mãi phải không? mình hy vọng là thế ( dù...lòng tin trong mình đã....bay đi ít nhiều...) Nhưng không sao, cuộc sống mà, tình nghĩa vợ chồng, con cái, cha me.....có khi còn không biét trước được điều gì xảy ra nữa là....một tình bạn....phải thế không bạn thân yêu?        Bạn quan tâm tới mình ....hơi bị trễ à nha, câu chuyện mình than thở hơn một tháng rồi hôm nay mới bảo chia sẽ thì....đã trở thành quá khứ rồi cưng ơi.... mình và bạn ý đã....làm lành, lại còn thân thiết hơn xưa rồi hihiiiiiiiii ( dù sao cũng cám ơn bác sĩ nha)

Thứ Bảy, 20 tháng 11, 2010

Ban Mê phố và Anh!



10:09 
Đời ta- có Anh và có phố

Đời chung quanh- như giọt cafe
Ta không nếm, chỉ để nhìn mà nhớ
Cái nhớ bịn rịn không tên
Và làn sương giận dỗi....

Ngoài kia- mưa vẫn rơi
Lòng ta- buồn vời vợi
Phố có anh và lời gọi âm thầm
Ta biết vậy, nhưng cứ để nước trôi

Ban Mê có anh và có phố
Có giọt đắng cafe rất đậm
Anh cứ nếm và ta nhìn không cản...
Như giọt đêm...lăn trên tóc ta dài...

Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010

      Mưa vẫn rơi, vẫn rơi hoài ngoài kia... đã bao ngày trời đất ảm đạm thế này rồi nhỉ, không phải là chỉ vài ngày mà ta cứ ngỡ đã vài tuần trôi qua... Nghĩ cũng ngộ ghê, cũng là những hạt mưa bay bay, đôi lúc rả rích, day dẳng ngày này sang ngày khác....Thế mà khi xưa  ta thấy thật thích thú, thật lãng mạn... nhiều khi  còn thả hồn mơ mộng... đôi lúc nhìn mưa, hứng chí làm đựơc cả một bài thơ  tình nữa cơ đấy... nhưng những ngày mưa dầm vừa qua lòng ta lại thấy nặng nề, day dứt... có lẽ cảnh đẹp là  cảm nhận tuỳ lúc, tuỳ nơi chăng? và cũng có lẽ mấy tuần qua ta gặp nhiều rắc rối, nhiều trắc trở, buồn vì sự xui xẻo của bạn bè, người thân....( ta lại đa cảm quá rồi- chán thiệt)
      Hình như càng đi lại nhiều trên mặt đất, con người càng không thể đếm được có bao nhiêu con đường to, nhỏ, dài, ngắn mà ta đã đi qua, giống như có bao nhiêu nỗi đau khổ, thì sẽ có bấy nhiêu con đường, mà tự mỗi con người phải kiếm tìm cho mình một con đường để bước tiếp,  nhiều lúc ta bước đi trên con đường đơn thân độc mã, nỗi buồn ta có thể giấu kín trong lòng, nỗi đau ta có thể chịu đựng một mình, nhưng...như thế ta sẽ thấy chóng mệt mõi... hãy cố lên, đừng cố chấp như thế, hãy mĩm cười và lặng lẽ và hãy mở lòng chia sẽ mọi thứ với bạn bè, với người thân, giống như mọi người tìm đến ta khi họ vui buồn... Ta có bạn thân để làm gì cơ chứ? để được chia sẽ, để được tiếp thêm sức mạnh, để nhân lên niềm tin mãnh liệt vào những điều kỳ diệu trong cuộc sống...
      Con người chỉ là một vũ trụ thu hẹp, dẫu thời tiết có khắc nghiệt, vẫn phải có hai mùa mưa nắng, mầm non vẫn phải nứt cành đâm lộc mới khi mùa xuân phát lệnh....
    Dù sao chăng nữa ta vẫn cứ yêu những cơn mưa.....

Lucetme Nguyen
cám ơn bạn ! nghe nó ấm áp làm sao đó, hihi....
Mình thấy lòng bạn cũng ngập tràu ưu tư, cũng không khá hơn mình. mong bạn đuợc yên bình nhé!
Xuan
Cám ơn bạn đã ghé thăm nhà mình và có lời động viên, hình như thời tiết hôm nay đã khá lên rồi bạn ạ, chúng ta hãy chắt lọc từng tý niềm vui trong cuộc đời đầy trắc trở này bạn nhé?

Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

Tặng em gái có nick Hoadaquy

   Sáng nay cuối tuần,  gọi em đi uống cafe với mấy người bạn của chị, nhưng em bảo đã đi rồi, lại đi một mình nữa chứ,  chị ngạc nhiên quá , từ một cô gái luôn náo nhiệt, lúc nào cũng  vui vẻ, đôi lúc bạn bè có chuyện buồn, họ luôn tìm đến em để được hưởng chút trạng thái tươi vui, lạc quan luôn hiện hữu, và tỏa ra từ em, để được nghe em hát, em cười, em pha trò chọc ghẹo... đâu rồi niềm hạnh phúc và gương mặt sáng ngời? Em đã từng chia sẽ niềm vui và hạnh phúc  ấy cho bất kỳ ai ở gần mình, Tựa như mặt trời sưởi ấm trái đất, bất cứ ai nằm trong " vùng ảnh hưởng" của em đều được em sưởi ấm hết.... vậy mà...              
       Sáng nay nhìn em ngồi một mình ở góc quán cafe " ngõ Quỳ Vắng" ly cà phê đen đặc bên cạnh, một cuốn sách dày cộm trên tay, vẫn gương mặt đẹp một cách thánh thiện ấy, vẫn nụ cười đặc biệt: " miệng cười mắt cũng cười" ấy....nhưng sao chị thấy thương quá... Ồ không, em của chị là một cô gái mạnh mẽ mà, có lẽ chỉ sáng nay em thử nghiệm tìm cảm giác tĩnh lặng một chút thôi phải không? chị hiểu mà, đâu đó trong mỗi chúng ta hiện hữu một khu vườn bí mật. Đó là nơi ta có thể nương náu khi cuộc sống trở nên khắc nghiệt, nơi ta có thể trầm ngâm suy nghĩ... ừa, thì hãy suy nghĩ và cố gắng sắp sếp "mọi chuyện lại cho ngăn nắp" đi cưng, chị luôn tin ở em, hy vọng sớm được nghe giọng cười như tiếng nhạc réo rắt của em!

 

Thứ Hai, 1 tháng 11, 2010

Một tuần đầy trắc trở



20:52 
     Chủ nhật-  một ngày buồn nữa lại đến với tôi .... cho trọn vẹn một tuần buồn, một tuần với bao phiền toái, với bao rắc rối, với bao đau buồn...
    Đôi khi sự sợ hãi khiến ta chỉ muốn nhắm mắt lại mà đi giống như đà điểu dụi đầu vào cát để trốn... không muốn nhìn phía trước, không muốn ngoảnh mặt tìm về phía sau, không muốn thấy sự ớn lạnh đe dọa từ những thứ xung quanh...
    Trên lý thuyết - "biết tha thứ là để ta mở lòng với người khác, tha thứ để bớt thù hận, cũng là giúp chúng ta dẹp bực tức trong lòng..."  tha thứ, ok! hãy tha thứ!  tôi lầm rầm như đọc kinh phật,  tôi chỉ mong lòng tôi sẽ nhẹ  nhàng hơn thôi,
     Tại sao cô ấy lại làm điều ấy với tôi cơ chứ? lòng tôi bất chợt quặn lại vì sự phản bội, tôi đã hoàn toàn tin tưởng và không hình dung ra được cô ấy lại có thể vụn vặt và tầm thường, tráo trở như thế, nước mắt tôi bỗng trào ra, hai mắt cảm thấy nhức nhối, nhưng đó không phải là những giọt nước mắt của phiền muộn, tôi đã bị đâm sau lưng, hốt nhiên lửa giận trong tôi tỏa ra ngùn ngụt, đầu óc bấn loạn cơ hồ như sắp nổ tung. Bản thân tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên về giọng nói của mình vẫn còn có thể bình thản và tỉnh táo đến vậy, có lẽ mọi cảm xúc và tri giác đã bị tê liệt, tôi không còn nghe ai nói gì nữa, không khí cuộc họp nặng nề, tròng trành... ( đó là hôm thứ 2)
    Rồi tiếp đến thứ 3, nghe tin một đứa cháu bị ung thư, cả nhà sợ hãi khi nó nhất quyết không chịu đi điều trị...,
    Thứ 4 định trốn công viêc để gặp một người bạn tâm sự, than thở cho vơi... nhưng...không thành, công việc cũng không giải quyết được
    Thứ 5 cô bạn thân gọi điện báo tin chồng cô ấy bị tai nạn gãy cả tay, cả chân đang cấp cứu ở bệnh viện,
     Thứ 6 chị gái khóc lóc bảo mẹ mình ốm nặng, không ăn uống được gì, có lẽ mẹ sẽ không qua khỏi,  mẹ cứ gọi em mãi...
      Thú 7, họp chi bộ, họp hội đồng giáo dục, họp tổ chuyên môn....
lòng nóng như lửa chỉ mong cho nhanh để phóng xe về với mẹ,
     Chiều mưa rả rích, trời lạnh như mùa đông, trùm kín áo  từ đầu đến chân lên đường, 7h tối đến nhà mẹ, vừa lạnh, vừa ướt, vừa lo.... ta như muốn ngã quỵ....
     Mẹ nằm đó gầy yếu, thoi thóp thở, nghe tiếng ta mẹ khóc òa ...." con về đây, mẹ mà khóc con không về nữa đó" giọng ta nghèn nghẹn,  mẹ im rồi,  nhưng ta lại khóc... một đêm ngồi ôm mẹ trong tay... ta liên tưởng đến ngày bé mẹ vẫn ôm ta như thế suốt đêm....
    Chủ nhật- Một ngày , một đêm ta không ngủ, đành dứt mẹ ra đi, gửi mẹ lại cho các chị chăm sóc.
      Lại chuẩn bị cho một tuần mới với vòng quay bận rộn, hối hả...Lạy trời, mong thời tiết hãy ấm lên, mong cho tôi đủ can đảm, và nghị lực, sức khỏe để tôi đối đầu với tất cả khó khăn....cầu mong cho mẹ bình an....

Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

Một tuần đầy trắc trở!


     Chủ nhật-  một ngày buồn nữa lại đến với tôi .... cho trọn vẹn một tuần buồn, một tuần với bao phiền toái, với bao rắc rối, với bao đau buồn...
    Đôi khi sự sợ hãi khiến ta chỉ muốn nhắm mắt lại mà đi giống như đà điểu dụi đầu vào cát để trốn... không muốn nhìn phía trước, không muốn ngoảnh mặt tìm về phía sau, không muốn thấy sự ớn lạnh đe dọa từ những thứ xung quanh...
    Trên lý thuyết - "biết tha thứ là để ta mở lòng với người khác, tha thứ để bớt thù hận, cũng là giúp chúng ta dẹp bực tức trong lòng..."  tha thứ, ok! hãy tha thứ!  tôi lầm rầm như đọc kinh phật,  tôi chỉ mong lòng tôi sẽ nhẹ  nhàng hơn thôi,
     Tại sao cô ấy lại làm điều ấy với tôi cơ chứ? lòng tôi bất chợt quặn lại vì sự phản bội, tôi đã hoàn toàn tin tưởng và không hình dung ra được cô ấy lại có thể vụn vặt và tầm thường, tráo trở như thế, nước mắt tôi bỗng trào ra, hai mắt cảm thấy nhức nhối, nhưng đó không phải là những giọt nước mắt của phiền muộn, tôi đã bị đâm sau lưng, hốt nhiên lửa giận trong tôi tỏa ra ngùn ngụt, đầu óc bấn loạn cơ hồ như sắp nổ tung. Bản thân tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên về giọng nói của mình vẫn còn có thể bình thản và tỉnh táo đến vậy, có lẽ mọi cảm xúc và tri giác đã bị tê liệt, tôi không còn nghe ai nói gì nữa, không khí cuộc họp nặng nề, tròng trành... ( đó là hôm thứ 2)
    Rồi tiếp đến thứ 3, nghe tin một đứa cháu bị ung thư, cả nhà sợ hãi khi nó nhất quyết không chịu đi điều trị...,
    Thứ 4 định trốn công viêc để gặp một người bạn tâm sự, than thở cho vơi... nhưng...không thành, công việc cũng không giải quyết được
    Thứ 5 cô bạn thân gọi điện báo tin chồng cô ấy bị tai nạn gãy cả tay, cả chân đang cấp cứu ở bệnh viện,
     Thứ 6 chị gái khóc lóc bảo mẹ mình ốm nặng, không ăn uống được gì, có lẽ mẹ sẽ không qua khỏi,  mẹ cứ gọi em mãi...
      Thú 7, họp chi bộ, họp hội đồng giáo dục, họp tổ chuyên môn....
lòng nóng như lửa chỉ mong cho nhanh để phóng xe về với mẹ,
     Chiều mưa rả rích, trời lạnh như mùa đông, trùm kín áo  từ đầu đến chân lên đường, 7h tối đến nhà mẹ, vừa lạnh, vừa ướt, vừa lo.... ta như muốn ngã quỵ....
     Mẹ nằm đó gầy yếu, thoi thóp thở, nghe tiếng ta mẹ khóc òa ...." con về đây, mẹ mà khóc con không về nữa đó" giọng ta nghèn nghẹn,  mẹ im rồi,  nhưng ta lại khóc... một đêm ngồi ôm mẹ trong tay... ta liên tưởng đến ngày bé mẹ vẫn ôm ta như thế suốt đêm....
    Chủ nhật- Một ngày , một đêm ta không ngủ, đành dứt mẹ ra đi, gửi mẹ lại cho các chị chăm sóc.
      Lại chuẩn bị cho một tuần mới với vòng quay bận rộn, hối hả...Lạy trời, mong thời tiết hãy ấm lên, mong cho tôi đủ can đảm, và nghị lực, sức khỏe để tôi đối đầu với tất cả khó khăn....cầu mong cho mẹ bình an....

...........................
  • Canh
    • Canh
    • 16:04 12 thg 11 2010
    Xin xẻ chia cùng bạn những nổi buồn. Hy vọng mọi rắc rối sẽ qua. Cầu mong  cho  bạn luôn bằng an và đủ nghị lực để vượt qua khó khăn.

Thứ Hai, 25 tháng 10, 2010

Bài "Thơ zớ Zẩn" thứ 3 ( tự nhủ)


     Thu đi nhanh quá và ...xuân về chậm quá.
 Trái đất vô tư níu giữ vòng quay...
Nắng và gió lặn vào vầng trăng mọc
 Ánh mắt ai lặn vào ta, 
                              đầy bóng lá tâm hồn...
Lời chưa nói- vòng tay đã nói- 
Với giấc mơ gói cả bầu trời....
 Trời mưa gió mình ta trên núi
Vẫn bất ngờ cơn khát triền miên...
Khi ta gắp mùa xuân vào rượu
Cứ ngỡ mình gắp rượu đổ môi ai....
.....Xuống biển ta say sóng.
Lên bờ ta say xe
Suốt đời say chẳng đắm....
Lạy trời đừng đắm ai ! hiiihiiiiii 
..............
  • Ngô Xuân Hòa
    Kekeke! Lắm lúc hok bít làm chi, mà cũng chữa suy nghĩ được gì về một bài viết nào đó chị. Nên chị hãy xem như những bài viết gọi là ''Zớ zẩn'' đó như là một trang viết nháp trước làm tiền đề để chị sẽ cho ra lò những tác phẩm hay và hoành tráng hơn nữa chị nhé! Em cũng ccố gắng dành dụm tiền nếu mà ''( vì  bị chị ...ép hihiii)'' thì em sẽ mua hihiiiiiii. Chúc chị sẽ sớm có tác phẩm hay sau khi có những bài ''Zớ zẩn'' này chị. Ngày lễ mồng 8/3 vui vẻ ,hp và ấm áp chị nhé, /
  • Ngô Xuân Hòa
    ''Thu đi nhanh quá và...Xuân về chậm quá'' em nghĩ như  thế đúng đó chị. Bởi lẽ giữa mùa Thu và mùa Xuân còn có mùa Đông nữa mà chị hihihi Chị viết thêm ít bài zớ zẩn nữa rùi phát hành thành tập thơ ''nhật ký zớ zẩn''chị hi Em chúc chị sẽ thành công nhá!
    • Xuan
      • Xuan
      • 15:30 4 thg 3 2011
      à cậu nhóc này dám chọc quê chị hả? đừng nghĩ là cứ mời chị cafe thì chị sẽ không đánh đòn đâu à nha, nhưng....dù sao e cũng...thông minh khi gợi ý cho chị viết thêm nhiều bài "zớ zẩn" để phát hành....có ai thèm mua không zậy ta? chắc...mỗi e ( vì  bị chị ...ép hihiii) chuẩn bị dành dụm tài khoản ngay từ bây giờ đi nhóc nhé ( tiêu em tôi rồi! )

Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

Lệch pha

   Đáng ra hôm nay mình có một ngày vui vẻ náo nhiệt bên các bạn học cũ, bao kế hoạch hấp dẫn đã lập ra, Vậy mà mình không thực hiện được, Mình năn nỉ ông xã cùng mình đi câu cá  với tập thể, nhưng anh lại từ chối ( cũng như bao lần khác "anh bận quá, em đi với mọi người nhé" Khi anh phóng xe quay ngược bỏ mình ở lại đó...mình muốn khóc...Biết sao được, lúc nào mình cũng cần anh, cũng muốn mãi là người được che chở, được iu chiều...Anh không hiểu mình...
        Cả một buổi đi chơi dù náo nhiệt nhưng mình vẫn buồn buồn....Có lẽ những chú cá thấy mình tội nghiệp nên cứ nhè cần câu của mình mắc vào, chưa bao giờ mình câu cá được, thế mà hôm nay được tới mấy con, mọi người được dip hò hét cổ vũ...
May mà mình đã nhờ xe về kịp đưa chị Tâm lên xe về SG, nhìn chị tươi rói, hồn nhiên như con gái ( dù chị hơn tuổi mình) mà mình vui theo chị, Chúc chị có 1 chuyến du lịch vui vẻ nhé

Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2010

NẮM TAY!


" Tôi nhớ về ngày xưa khi còn tuổi yêu, những phút làm tôi cảm động nhất, đều có liên quan đến cái nắm tay.
       Lần đầu tiên  bạn trai tôi trong mối tình đầu nắm lấy tay tôi, (cũng là mối tình cuối  -  chồng tôi bây giờ)  tôi xấu hổ đến mức độ cứ cúi gằm xuống, hồi hộp lo lắng nên vã cả mồ hôi tay, dường như lúc đó tôi nghĩ thầm anh đã  tuyên bố: "Chúng ta sẽ cùng bên nhau!", và trái tim tôi đập vội vàng cuống quýt đến nỗi gần như tắt cả thở.

       Tôi rất thích người con trai lúc đó, khi đi đường, bước chân anh ấy rộng hơn vượt lên tôi, thì tay vẫn nhớ đưa về sau, lòng bàn tay hướng lên trên, ngầm nói với tôi rằng em ơi, đưa tay đây cho anh. Cái cảm giác đó êm ái lắm.

       Tôi cũng thích lúc đi ăn cùng bạn bè, người yêu tôi lén nắm tay tôi dưới gầm bàn, và cả hai thậm chí không dám nhìn vào mắt nhau, mà qua hơi ấm lòng bàn tay anh ấy làm tôi hiểu rằng anh đang ở bên tôi.

       Khi đi xe máy, anh ấy buông tay trái ra nắm lấy tay trái tôi, đôi khi cao hứng anh kéo tay tôi  để vào eo anh ngầm bảo " hãy ôm anh thật chặt vào" , cảm giác thật xúc động biết bao. Tôi thích bàn tay rộng lớn của anh, ngón tay dài, lòng bàn tay chắc chắn, để tôi cảm nhận được sức mạnh của anh, và yên tâm dựa vào trong vòng tay anh. cái neo bình yên, bến bờ bình yên....

       Mỗi lần mùa đông, tay người bạn trai là lò sưởi của riêng tôi, cho dù trời lạnh thế nào,  tôi đều có hơi ấm của anh. Mà hơi nóng của lòng tay người con trai bạn yêu thường vừa đủ ấm, cho dù người con trai khác cũng có thân nhiệt như thế, thì bạn cũng chỉ quen với hơi ấm của người yêu thôi.

       Rất nhiều người đàn ông, họ có thể  hôn một cô gái,  nồng nhiệt như những tình nhân hạnh phúc nhất, thế nhưng chưa chắc anh ta đã chịu công khai nắm tay bạn trước đám đông. ( cả khi là người chồng lâu năm của bạn cũng vậy- có người vẫn ngại nắm tay bạn khi ở ngoài đường)

       Chúng ta đã bắt đầu quen với những quan hệ tình cảm phức tạp, quen dần cả những quan hệ quá sâu về xác thịt, nhưng chúng ta lại bỏ qua một cái nắm tay giản đơn. Hoặc có thể ta không bỏ qua, ta chỉ không coi nó là một cái gì quan trọng và cần thiết mà thôi.

       Tôi nghĩ, nắm tay hẳn rất đơn giản, nhưng nó chính là một thứ quan hệ xác thịt khó thực hiện nhất.

       Chúng ta có thể dễ dãi nắm tay bất kỳ người nào, nhưng chúng ta không dễ dãi làm tình với bất kỳ người nào.

       Lâu rồi, từ khi lấy nhau, tôi đã không bao giờ nói với chồng tôi rằng, tôi mong biết bao anh đưa tay dắt tôi trước, hoặc ngang nhiên giữa đường phố anh chủ động ôm eo tôi ngầm  hãnh diện và tuyên bố với thiên hạ :" đây là người phụ nữ của tôi", hoặc khi cùng nhau đi dạo , anh bất ngờ cuối xuống nhìn tôi và  nói " anh yêu em quá", chủ động nói " anh trân trọng em biết bao, anh cần em biết bao..."  như ngày còn yêu nhau. ( dù bây giờ tôi vẫn cảm nhận anh yêu tôi vô điều kiện, tôi là duy nhất với anh )
       Không lẽ khi đã lớn tuổi, khi đã sống với nhau quá lâu, không lẽ cái nắm tay, nói ra thường xuyên lời yêu thương lại khó khăn đến thế? Phụ nữ dù đã chững tuổi, hay còn thơ ngây, cái phụ nữ cần rất giản đơn quá mà!


       Nhiều khi trên đường về, những cái nắm tay của những đôi vợ chồng già đã làm tôi cảm động. Có bao nhiêu người trên thế giới già rồi, đi không nổi nữa, nhưng vẫn được một bàn tay nắm dìu đi chầm chậm? Trong cả cuộc đời này, đến khi bạn già, xấu xí, bệnh tật đầy người, bước đi thập thễnh, anh ấy sẽ còn ở bên bạn nắm tay bạn chăng? Cho nên mỗi khi nhìn thấy những đôi vợ chồng già tôi thường mỉm cười, nhưng không ngăn được nước mắt thấm ướt mi.

       Có người nói với tôi, làm tình xa cách hơn nắm tay. Tôi không hiểu, tôi nghĩ làm tình thì phải gần gũi hơn nắm tay chứ. Không phải chúng ta vẫn phân loại tình cảm theo thứ tự này: Nắm tay - ôm - hôn - âu yếm vuốt ve - làm tình. Rõ ràng làm tình chứng tỏ tình yêu sâu sắc hơn nắm tay chứ?

       Không đâu.

       Thật sự là không đâu.

       Có những người làm tình trước, nắm tay sau. Cũng có người hôn trước, rồi mới cầm tay. Nếu sau đó chúng ta yêu nhau, thì thứ tự trên chẳng còn gì là quan trọng nữa. Nhưng bạn có phát hiện ra rằng, rất nhiều người họ muốn bí mật làm tình cùng bạn, nhưng lại không đồng ý nắm tay bạn giữa đám đông?

       Mà những gì còn lại ngọt ngào trong trái tim người con gái, người phụ nữ không hẳn là lúc làm tình, mà thường là lúc bạn trai nắm tay thật chặt, thật sát, khi dọc đường, khi trên xe, hoặc cái nắm tay ngay cả lúc đã ở trên giường. Như thể qua lòng tay ấm truyền cho mình cảm giác, anh ấy yêu chân thành.

       Nếu một cái nắm tay có thể làm mình cảm động, nếu tình yêu có thể đơn giản như thế, thì có thể, cái nắm tay còn quan trọng hơn chuyện lên giường.

  • winter
    sao mà đúng thế???
    nắm tay....hay lên giường....???khoảng cách xa xôi biết bao...
    Nhưng bạn có phát hiện ra rằng, rất nhiều người họ muốn bí mật làm tình cùng bạn, nhưng lại không đồng ý nắm tay bạn giữa đám đông?
     
    • Xuan
      bạn thấy đúng khi : "rất nhiều người họ muốn bí mật làm tình cùng bạn, nhưng lại không đồng ý nắm tay bạn giữa đám đông".... nếu  bạn găp trưòng hợp như vậy ở đâu đó rồi thì... người ấy đang gặp rắc rối lớn rồi bạn ơi hiiiiiiiii. chúc may mắn... mong bạn đừng bao giờ gặp những người như thế nhé

Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010


      Một ngày ở Ban Mê có đủ bốn mùa: buổi sáng ấm áp và nắng vàng trãi đều khắp nơi, đậu trên từng ngọn cỏ lá cây.., từ tầng 3 nhìn xuống sân trường, ta như thấy màu vàng của nắng, một màu  vàng rạng rỡ ngập tràn. Xem kìa....từng chiếc lá bàng rơi xuống chao nghiêng....rồi nhè nhẹ hạ cánh, một  tiếng động chìm lắng, lắng đến độ ta như nghe tiếng rơi của mưa thu êm đềm bên khung cửa sổ......
       Ta vươn vai hít thở không khí trong lành và chợt nhận ra....mùa thu đã về...Nếu như mùa xuân đẹp mượt mà, thể hiện sức sống tràn trề của cây trái, và tình yêu con người, thì mùa thu đẹp nôn nao với những hoài niệm, một thoáng buồn len lén tâm tư....
      Buổi trưa trời trong veo như mùa hạ, chiều đến se sắt mùa thu và đôi khi có những cơn mưa giông bất chợt, trời tối dần và không khí sẽ ẩm ướt tĩnh lặng như mùa đông...
      Trong bốn mùa  ta vẫn thích nhất là mùa thu,  không tươi cành xanh lá, nẩy lộc đâm chồi như mùa xuân, không rực rỡ chói chang như mùa hạ, không co ro cúm rúm, xơ xác như mùa đông...Mùa thu hiền dịu man mác vừa đủ vui, vừa đủ buồn, vừa đủ độ cho ta chơi với thiên nhiên, tươi mới giữa dòng đời, gió hình như cũng ...hiền hơn, gió mơn man vừa đủ...để tạo ra những bản tình ca lứa đôi và thơm đượm nụ hôn ngọt ngào....
       Ôi mùa thu, mùa của tiếng trống rộn ràng ngây thơ, mùa của trăng rằm và  mùa của hoài niệm, ước gì mùa trăng này ta cùng ai đó tay trong tay đi dạo phố giữa mùa trung thu nhi? rồi ghé chân vào quán cóc ven đường để ngắm dòng người qua lại.... ( ước mơ miễn phí mà) ..... Tôi yêu quá mùa thu Ban

Thứ Ba, 21 tháng 9, 2010

Mùa thu Ban Mê



09:08 
      Một ngày ở Ban Mê có đủ bốn mùa: buổi sáng ấm áp và nắng vàng trãi đều khắp nơi, đậu trên từng ngọn cỏ lá cây.., từ tầng 3 nhìn xuống sân trường, ta như thấy màu vàng của nắng, một màu  vàng rạng rỡ ngập tràn. Xem kìa....từng chiếc lá bàng rơi xuống chao nghiêng....rồi nhè nhẹ hạ cánh, một  tiếng động chìm lắng, lắng đến độ ta như nghe tiếng rơi của mưa thu êm đềm bên khung cửa sổ......
 
 
       Ta vươn vai hít thở không khí trong lành và chợt nhận ra....mùa thu đã về...Nếu như mùa xuân đẹp mượt mà, thể hiện sức sống tràn trề của cây trái, và tình yêu con người, thì mùa thu đẹp nôn nao với những hoài niệm, một thoáng buồn len lén tâm tư....
      Buổi trưa trời trong veo như mùa hạ, chiều đến se sắt mùa thu và đôi khi có những cơn mưa giông bất chợt, trời tối dần và không khí sẽ ẩm ướt tĩnh lặng như mùa đông...
 
      Trong bốn mùa  ta vẫn thích nhất là mùa thu,  không tươi cành xanh lá, nẩy lộc đâm chồi như mùa xuân, không rực rỡ chói chang như mùa hạ, không co ro cúm rúm, xơ xác như mùa đông...Mùa thu hiền dịu man mác vừa đủ vui, vừa đủ buồn, vừa đủ độ cho ta chơi với thiên nhiên, tươi mới giữa dòng đời, gió hình như cũng ...hiền hơn, gió mơn man vừa đủ...để tạo ra những bản tình ca lứa đôi và thơm đượm nụ hôn ngọt ngào....
 
 
       Ôi mùa thu, mùa của tiếng trống rộn ràng ngây thơ, mùa của trăng rằm và  mùa của hoài niệm, ước gì mùa trăng này ta cùng ai đó tay trong tay đi dạo phố giữa mùa trung thu nhi? rồi ghé chân vào quán cóc ven đường để ngắm dòng người qua lại.... ( ước mơ miễn phí mà) ..... Tôi yêu quá mùa thu Ban Mê...
 
 
 

Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2010

Nghĩ về bài hát " thuyền và biển"





Ôi ngày xưa ngày xưa, lặng nghe tôi kể chuyện ngày xưa...

Ôi tình yêu tình yêu, tình yêu... lỗi tại tình yêu!
Nếu bạn không biết gì về chuyện tình của biển
Nếu thật bạn không biết gì, tôi sẽ kể ... bạn ... nghe

       Thơ Xuân Quỳnh. Nhạc: Phan Huỳnh Điểu

Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi. Biển chỉ còn sóng gió. Nếu phải cách xa anh. Em chỉ còn bão tố
Một giọng ca mượt mà, ngọt ngào đầy cảm xúc, một tình yêu dịu dàng, nồng nàn mà sâu lắng... ta như nghe tiếng lòng, tiếng trái tim của người phụ nữ đang " rút ruột gan" của mình để bày tỏ tình cảm với người mình yêu...thật xúc động, thật đáng trân trọng và đáng yêu biết bao:
"Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau rạn vỡ"
Ôi có nỗi nhớ , nỗi đau nào hơn khi những người đang yêu nhau mà không được gặp nhau? không ngắm được ánh mắt, nụ cười, không nghe được tiếng cười giọng nói...và...trong cuộc sống đầy bất trắc này, biết đâu vì một lý do gì đó mà phải cách xa nhau....
"Nếu từ giã thuyền rồi. Biển chỉ còn sóng gió. Nếu phải cách xa anh. Em chỉ còn bão tố"
Chỉ có anh mới là bến bờ bình yên của em, chỉ có anh mới chở che được bão tố và bảo vệ đời em, nhưng biết đâu.... biết đâu...
Đọc thơ Xuân Quỳnh ta như thấy trong đó là nỗi khát khao của một người yêu rất nhiều, nhưng chẳng nhận lại được bao nhiêu, đơn độc đi trong cuộc đời, và lúc nào cũng thấy phía trước là bất hạnh, là bão tố, Ngay trong thời gian sống hạnh phúc nhất ta cũng lo lắng, chỉ sợ hạnh phúc  sẽ bất ngờ vụt khỏi tầm tay... điều đó nhắc nhở ta phải luôn giữ gìn, phải nên trân trọng, và phải nên ... tận hưởng, nếu không nó sẽ qua đi rất nhanh....
 Tình yêu có thật nhưng mong manh quá, Giữa cuộc đời ngổn ngang giông tố. Ôi không có anh làm sao em đủ sức đối đầu...? Một lời khẩn định như một tuyên ngôn vĩnh hằng....
"Nếu phải cách xa anh, em chỉ còn bão tố......

Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2010

Khai giảng+ Đón HC 03/09/10


Năm nay lđón Huy chương hạng 3 của chính phủ trao cho trường được tchức kép với ngày khai giảng, từ sáng sớm sân trường tràn ngập cờ hoa, và tiếng cười đùa của các em học sinh, Thời tiết hôm nay cũng ủng hộ, trời cao xanh, nắng vàng tri khắp, gương mt các thầy cô giáo, và các em học sinh cũng như bừng lên như ánh nắng rạng rỡ...


- Quang cảnh trường trước giờ khai giảng
 

- Đón các vị quan khách đến dự

-


Đón đại biểu

- các em học sinh lớp 12 chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn văn nghệ chào mừng...



hai chị em chụp hình lưu niệm khi buổi lễ kết thúc

Thứ Ba, 31 tháng 8, 2010

NGÀY CUỐI TUẦN !


Công khai9 Lượt xem, lời bình: 6
    
 
Chủ nhật tuần vừa rồi vừa cuối tháng, vừa cuối tuần, nhóm bạn rủ nhau xuống vườn của một người bạn trong nhóm để câu cá thư giãn .Từ sáng mấy ông bạn đã lo mồi và cần câu, chị em phụ nữ đem theo trái cây, hẹn là 8h tập trung, nhưng 7h30 anh bạn bác sỹ đã đứng ở ngõ nhà mình gọi rồi, hắn muốn 2 đứa...trốn...cả nhóm đi cafe trước khi đi câu....(ga lăng mở cửa cho mình bước  lên xe, lòng minh đang lâng lâng...cảm động nghĩ thầm : sáng nay trông hắn dễ thương dịu dàng với mình ghê"  không để cho mình kịp thưởng thức sự "đáng yêu hiếm có" hắn cho mình một câu "ngọt ngào":nếu bà không muốn uống cafe riêng với tui thì mình quay xe đón mấy người khác cùng đi luôn!" lại thế rồi-Người gì mà kỳ cục, đến sớm rủ mình đi, sao lại nói cái giọng ấy) người đâu mà luôn mâu thuẫn ( nói nhỏ thôi- hắn biết lại chửi mình chết hiiii), bạn bè đã lâu, quá biết tính mình mà ( mà có lẽ hắn cũng chỉ thích đãi có mỗi mình thôi, để tha hồ chọc phá mình, và cái chính là chỉ phải trả tiền ít hiii) mình ít khi chịu nhịn ai, nhưng riêng với T, mình luôn thua, tức anh ách, nhưng đành bấm bụng để đựơc T thường xuyên chở đi thưởng thức mấy ly yaua tuyệt hảo ( chỉ riêng ở quán ACòng - đường LTT mơí có) ( mình cũng thiệt tình-tâm hồn ăn uống quá...). Vậy mà mãi đến 9h mới đến đựơc nơi tập kết, hắn  lạng tay lái thế nào mà  đưa ôtô xuống mương nước, mọi ngưòi phải nhảy xuống  để đẩy xe  lên, lại có cớ đỗ thừa là do mình..."loách chách cái mồm" nên làm hắn mất tập trung....Mình chỉ biết....bấm bụng....Ôi đến rồi, 1 ngôi nhà sàn đúng dân "bản địa" đẹp tuyệt, một khu vườn lý tưởng, đầy đủ các loại cỏ, loại hoa....hai  ao cá đủ rộng cho dân nghiện ...nhậu ( à quên nghiện câu chứ) có một con suối nhỏ róc rách chảy vòng quanh khu vườn.... Cạnh nhà sàn một cây ngọc lan đang độ nở hoa với hương thơm ngan ngát...
     Đúng là một nơi  lý tưởng cho những đại gia có nhu cầu nghĩ ngơi, thư giãn cuối tuần, hoặc cho các nhà doanh nghiệp có máu kinh doanh khu câu cá giải trí....: nhà, ao, vườn ngay trung tâm thành phố, nhìn khu vườn tuyệt vời này ai cũng mơ mình là chủ nhân của nó......nếu bạn nào thích sở hữu khu vườn này xin liên hệ số đt: 0916415678. giá khởi đầu 1,5 tỷ ĐVN ( sorry -1p quảng cáo hiiiiiiii) trở lại đề tài đi câu cá đây:
    Mấy ông bạn lao ngay ra hồ để thả cần câu, chị em phụ nữ chỉ dám quanh quẩn trong nhà sàn ( sợ nắng mà)vừa dọn trái cây ra ăn, vừa tám chuyện,  mà cái nhà sàn này tuyệt thật, những cái trụ gỗ thứ thiệt to ơi là to...các cửa sổ lại làm bằng loại lồ ô...nằm đung đưa trên những chiếc võng mà ngắm ra vườn, vừa nghe tiếng suối róc rách  hòa tấu bản nhạc thiên nhiên....tâm hồn ta bỗng nhẹ tênh...ta tạm quên bao nhọc nhằn cuộc sống hằng ngày....bao nỗi buồn mà vì nhiều lý do ta....cố tình....muốn quên...




  • Xuan
    Sáng thứ 7 hôm qua T gọi mình đi đi uống cafe, nhưng bận không đi được, lâu quá chúng ta ai cũng túi bụi công việc, không có cả thời gian dành cho bạn bè, dành cho những phút hồn nhiên chọc phá nhau như thuở xưa, cuộc sống thật...chán T nhỉ? nhưng khi T chờ mình cả tiếng rưỡi và gọi lại bảo "may quá bà không đến, tui gọi  mối khác ngon hơn rồi, không cần bà nữa" biết là T nói thế cho bỏ công chờ mình, nhưng mình tủi thân quá xá... bạn bè mà, ai lại giận nhau lâu phải không bác sỹ?
  • Ngô Xuân Hòa
    Keke! trước hôm đó em cũng hỏi anh là mấy giờ đấu, đấu chỗ nào...nhưng hôm sau em có chút vc nên đã ko đi xem được. hôm đó chi cũng tham gia giải đấu đó ảh? có đoạt giải hok chị ơi? có giải mà hok khao em là hok được đó nha
  • Ngô Xuân Hòa
    Em cũng rất vui khi được làm quen với chị đó. Bí mật chị ơi! Chị có đoán được là ai không? Nếu cho đoán 2 lần thì chắc là đúng thui chị nhỉ....ặc ặc......Thui em vậy. Anh Xếp phòng em là anh Chủ của ngôi nhà đẹp và khu vườn xinh đó chị ơi. Mà sao chị bít blog của em ?
    • Xuan
      hôm trước sao em ko đi cổ vũ cho sếp phòng em ( giải cầu lông quản lý), chị hy vọng gặp em trên sân thể thao nhưng chẳng thấy đâu, quan tâm tới sếp quá nhỉ?
  • Ngô Xuân Hòa
    Oh! Bài viết này hay ghê chị ha! Xem blog chị thấy hình anh xếp Phòng em trong bài viết em ngạc nhiên quá! Cảm ơn chị với những dòng chia sẻ thật thú vị. Chúc chị sẽ luôn có những bài tùy bút hay hơn nữa nhé!
    • Xuan
      Thật là vui khi gặp thêm một người đồng hương BM nữa, hân hạnh được biết em! Sếp phòng em là người nào vậy kìa? chị có 2 người bạn ( em thấy hình rồi đó) là ai một trong 2 người đó vậy? ( chị hứa không tiết lộ danh tính em đâu hiiiiiii- chỉ cần hối lộ 1 chầu cafe ở quán Vị Đắng thôi) Biết đâu nhờ có chị, sếp em sẽ ....dễ chịu, và dễ tính hơn với tụi em hiiiiiii, nhớ liên lạc với chị nhé
  • Tuấn
    Phải có xạo mới lãng mạn được chứ!
    • Xuan
      bác sỹ ơi, thật lòng cám ơn  vì những buổi cafe để" điều trị tâm lý" cho một "bênh nhân nắng mưa"  như tui, nếu cuộc sống này chúng ta không giữ nổi một tình bạn bền vững, thuỷ chung theo thời gian thì.....chắc tui ...không còn là tui : " hồn nhiên" như ngày xua đựoc nữa phải không? cám ơn bác sỹ của tui....( đừng suy diễn nhé- tui sợ ông quá hiiiiiiiii)
  • Tuấn
    Lãng mạn và ... xạo quá!!!
    • Xuan
      nè, ông bảo tui xạo chổ nào?chổ ông chỉ rủ mỗi mình tui đi uống cafe? hay tui xạo là nói xấu ông vì hỏng phải ông sợ tốn tiền mà vì ông chỉ thích ....có thời gian riêng bên tui để nghe tui nói cười? hiii ( thấy tui tự tin quá không? )  hay chổ ông lái xe đưa bọn tui xuống mương nước? tất cả đều quá....chính xác! mà tui còn bỏ qua quá nhiều...chuyện xấu của ông nha...ví dụ như...cả nhóm câu đựoc mỗi con cá hơn kg, tui dành ....nhưng lại để cho ông ( hỏng phải tui có cảm tình riêng với ông đâu a nghen_ đừng tưởng bở ) mà tui trả công cho ông vất vả làm tài xế....hiiiiiiii

Thứ Hai, 30 tháng 8, 2010

NGÀY CUỐI TUẦN



09:21 
LB:  6
  
                                     (Ngôi nhà sàn )
 
  Chủ nhật tuần vừa rồi vừa cuối tháng, vừa cuối tuần, nhóm bạn rủ nhau xuống vườn của một người bạn trong nhóm để câu cá thư giãn .Từ sáng mấy ông bạn đã lo mồi và cần câu, chị em phụ nữ đem theo trái cây, hẹn là 8h tập trung, nhưng 7h30 anh bạn bác sỹ đã đứng ở ngõ nhà mình gọi rồi, hắn muốn 2 đứa...trốn...cả nhóm đi cafe trước khi đi câu....(ga lăng mở cửa cho mình bước  lên xe, lòng minh đang lâng lâng...cảm động nghĩ thầm : sáng nay trông hắn dễ thương dịu dàng với mình ghê"  không để cho mình kịp thưởng thức sự "đáng yêu hiếm có" hắn cho mình một câu "ngọt ngào":nếu bà không muốn uống cafe riêng với tui thì mình quay xe đón mấy người khác cùng đi luôn!" lại thế rồi-Người gì mà kỳ cục, đến sớm rủ mình đi, sao lại nói cái giọng ấy) người đâu mà luôn mâu thuẫn ( nói nhỏ thôi- hắn biết lại chửi mình chết hiiii), bạn bè đã lâu, quá biết tính mình mà ( mà có lẽ hắn cũng chỉ thích đãi có mỗi mình thôi, để tha hồ chọc phá mình, và cái chính là chỉ phải trả tiền ít hiii) mình ít khi chịu nhịn ai, nhưng riêng với T, mình luôn thua, tức anh ách, nhưng đành bấm bụng để đựơc T thường xuyên chở đi thưởng thức mấy ly yaua tuyệt hảo ( chỉ riêng ở quán ACòng - đường LTT mơí có) ( mình cũng thiệt tình-tâm hồn ăn uống quá...). Vậy mà mãi đến 9h mới đến đựơc nơi tập kết, hắn  lạng tay lái thế nào mà  đưa ôtô xuống mương nước, mọi ngưòi phải nhảy xuống  để đẩy xe  lên, lại có cớ đỗ thừa là do mình..."loách chách cái mồm" nên làm hắn mất tập trung....Mình chỉ biết....bấm bụng...
 
Ôi đến rồi, 1 ngôi nhà sàn đúng dân "bản địa" đẹp tuyệt, một khu vườn lý tưởng, đầy đủ các loại cỏ, loại hoa....hai  ao cá đủ rộng cho dân nghiện ...nhậu ( à quên nghiện câu chứ) có một con suối nhỏ róc rách chảy vòng quanh khu vườn.... Cạnh nhà sàn một cây ngọc lan đang độ nở hoa với hương thơm ngan ngát...
 
     Đúng là một nơi  lý tưởng cho những đại gia có nhu cầu nghĩ ngơi, thư giãn cuối tuần, hoặc cho các nhà doanh nghiệp có máu kinh doanh khu câu cá giải trí....: nhà, ao, vườn ngay trung tâm thành phố, nhìn khu vườn tuyệt vời này ai cũng mơ mình là chủ nhân của nó......nếu bạn nào thích sở hữu khu vườn này xin liên hệ số đt: 0916415678. giá khởi đầu 1,5 tỷ ĐVN ( sorry -1p quảng cáo hiiiiiiii) trở lại đề tài đi câu cá đây:

    
Mấy ông bạn lao ngay ra hồ để thả cần câu, chị em phụ nữ chỉ dám quanh quẩn trong nhà sàn ( sợ nắng mà)vừa dọn trái cây ra ăn, vừa tám chuyện,  mà cái nhà sàn này tuyệt thật, những cái trụ gỗ thứ thiệt to ơi là to...các cửa sổ lại làm bằng loại lồ ô...nằm đung đưa trên những chiếc võng mà ngắm ra vườn, vừa nghe tiếng suối róc rách  hòa tấu bản nhạc thiên nhiên....tâm hồn ta bỗng nhẹ tênh...ta tạm quên bao nhọc nhằn cuộc sống hằng ngày....bao nỗi buồn mà vì nhiều lý do ta....cố tình....muốn quên...

Cậu bạn thời "chấy rận"- BS; HVT


  • Xuan
    Sáng thứ 7 hôm qua T gọi mình đi đi uống cafe, nhưng bận không đi được, lâu quá chúng ta ai cũng túi bụi công việc, không có cả thời gian dành cho b..
  • Ngô Xuân Hòa
    Keke! trước hôm đó em cũng hỏi anh là mấy giờ đấu, đấu chỗ nào...nhưng hôm sau em có chút vc nên đã ko đi xem được. hôm đó chi cũng tham gia giải đấu đó ảh? có đoạt giải hok chị ơi? có giải mà hok khao em là hok được đó nha
  • Ngô Xuân Hòa
    Em cũng rất vui khi được làm quen với chị đó. Bí mật chị ơi! Chị có đoán được là ai không? Nếu cho đoán 2 lần thì chắc là đúng thui chị nhỉ....ặ..
    • Xuan
      hôm trước sao em ko đi cổ vũ cho sếp phòng em ( giải cầu lông quản lý), chị hy vọng gặp em trên sân thể thao nhưng chẳng thấy đâu, quan tâm tới sếp quá nhỉ?
  • Ngô Xuân Hòa
    Oh! Bài viết này hay ghê chị ha! Xem blog chị thấy hình anh xếp Phòng em trong bài viết em ngạc nhiên quá! Cảm ơn chị với những dòng chia sẻ thật thú vị. Chúc chị sẽ luôn có những bài tùy bút hay hơn nữa nhé!
    • Xuan
      Thật là vui khi gặp thêm một người đồng hương BM nữa, hân hạnh được biết em! Sếp phòng em là người nào vậy kìa? chị có 2 người bạn ( em thấy hình rồi đó) là ai một trong 2 người đó vậy? ( chị hứa không tiết lộ danh tính em đâu hiiiiiii- chỉ cần hối lộ 1 chầu cafe ở quán Vị Đắng thôi) Biết đâu nhờ có chị, sếp em sẽ ....dễ chịu, và dễ tính hơn với tụi em hiiiiiii, nhớ liên lạc với chị nhé
  • Tuấn
    Phải có xạo mới lãng mạn được chứ!
    • Xuan
      bác sỹ ơi, thật lòng cám ơn  vì những buổi cafe để" điều trị tâm lý" cho một "bênh nhân nắng mưa"  như tui, nếu cuộc sống này chúng ta không giữ nổi một tình bạn bền vững, thuỷ chung theo thời gian thì.....chắc tui ...không còn là tui : " hồn nhiên" như ngày xua đựoc nữa phải không? cám ơn bác sỹ của tui....( đừng suy diễn nhé- tui sợ ông quá hiiiiiiiii)
  • Tuấn
    Lãng mạn và ... xạo quá!!!
    • Xuan
      nè, ông bảo tui xạo chổ nào?chổ ông chỉ rủ mỗi mình tui đi uống cafe? hay tui xạo là nói xấu ông vì hỏng phải ông sợ tốn tiền mà vì ông chỉ thích ....có thời gian riêng bên tui để nghe tui nói cười? hiii ( thấy tui tự tin quá không? )  hay chổ ông lái xe đưa bọn tui xuống mương nước? tất cả đều quá....chính xác! mà tui còn bỏ qua quá nhiều...chuyện xấu của ông nha...ví dụ như...cả nhóm câu đựoc mỗi con cá hơn kg, tui dành ....nhưng lại để cho ông ( hỏng phải tui có cảm tình riêng với ông đâu a nghen_ đừng tưởng bở ) mà tui trả công cho ông vất vả làm tài xế....hiiiiiiii