Hình như càng đi lại nhiều trên mặt đất, con người càng không thể đếm được có bao nhiêu con đường to, nhỏ, dài, ngắn mà ta đã đi qua, giống như có bao nhiêu nỗi đau khổ, thì sẽ có bấy nhiêu con đường, mà tự mỗi con người phải kiếm tìm cho mình một con đường để bước tiếp, nhiều lúc ta bước đi trên con đường đơn thân độc mã, nỗi buồn ta có thể giấu kín trong lòng, nỗi đau ta có thể chịu đựng một mình, nhưng...như thế ta sẽ thấy chóng mệt mõi... hãy cố lên, đừng cố chấp như thế, hãy mĩm cười và lặng lẽ và hãy mở lòng chia sẽ mọi thứ với bạn bè, với người thân, giống như mọi người tìm đến ta khi họ vui buồn... Ta có bạn thân để làm gì cơ chứ? để được chia sẽ, để được tiếp thêm sức mạnh, để nhân lên niềm tin mãnh liệt vào những điều kỳ diệu trong cuộc sống...
Con người chỉ là một vũ trụ thu hẹp, dẫu thời tiết có khắc nghiệt, vẫn phải có hai mùa mưa nắng, mầm non vẫn phải nứt cành đâm lộc mới khi mùa xuân phát lệnh....
Dù sao chăng nữa ta vẫn cứ yêu những cơn mưa.....
Lucetme Nguyen
cám ơn bạn ! nghe nó ấm áp làm sao đó, hihi....
Mình thấy lòng bạn cũng ngập tràu ưu tư, cũng không khá hơn mình. mong bạn đuợc yên bình nhé!
Cám
ơn bạn đã ghé thăm nhà mình và có lời động viên, hình như thời tiết hôm
nay đã khá lên rồi bạn ạ, chúng ta hãy chắt lọc từng tý niềm vui trong
cuộc đời đầy trắc trở này bạn nhé?