Biết đủ là đủ. Chờ đủ, biết đến bao giờ!

Thứ Năm, 4 tháng 11, 2010

Tặng em gái có nick Hoadaquy

   Sáng nay cuối tuần,  gọi em đi uống cafe với mấy người bạn của chị, nhưng em bảo đã đi rồi, lại đi một mình nữa chứ,  chị ngạc nhiên quá , từ một cô gái luôn náo nhiệt, lúc nào cũng  vui vẻ, đôi lúc bạn bè có chuyện buồn, họ luôn tìm đến em để được hưởng chút trạng thái tươi vui, lạc quan luôn hiện hữu, và tỏa ra từ em, để được nghe em hát, em cười, em pha trò chọc ghẹo... đâu rồi niềm hạnh phúc và gương mặt sáng ngời? Em đã từng chia sẽ niềm vui và hạnh phúc  ấy cho bất kỳ ai ở gần mình, Tựa như mặt trời sưởi ấm trái đất, bất cứ ai nằm trong " vùng ảnh hưởng" của em đều được em sưởi ấm hết.... vậy mà...              
       Sáng nay nhìn em ngồi một mình ở góc quán cafe " ngõ Quỳ Vắng" ly cà phê đen đặc bên cạnh, một cuốn sách dày cộm trên tay, vẫn gương mặt đẹp một cách thánh thiện ấy, vẫn nụ cười đặc biệt: " miệng cười mắt cũng cười" ấy....nhưng sao chị thấy thương quá... Ồ không, em của chị là một cô gái mạnh mẽ mà, có lẽ chỉ sáng nay em thử nghiệm tìm cảm giác tĩnh lặng một chút thôi phải không? chị hiểu mà, đâu đó trong mỗi chúng ta hiện hữu một khu vườn bí mật. Đó là nơi ta có thể nương náu khi cuộc sống trở nên khắc nghiệt, nơi ta có thể trầm ngâm suy nghĩ... ừa, thì hãy suy nghĩ và cố gắng sắp sếp "mọi chuyện lại cho ngăn nắp" đi cưng, chị luôn tin ở em, hy vọng sớm được nghe giọng cười như tiếng nhạc réo rắt của em!

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét