Biết đủ là đủ. Chờ đủ, biết đến bao giờ!

Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

Một tuần đầy trắc trở!


     Chủ nhật-  một ngày buồn nữa lại đến với tôi .... cho trọn vẹn một tuần buồn, một tuần với bao phiền toái, với bao rắc rối, với bao đau buồn...
    Đôi khi sự sợ hãi khiến ta chỉ muốn nhắm mắt lại mà đi giống như đà điểu dụi đầu vào cát để trốn... không muốn nhìn phía trước, không muốn ngoảnh mặt tìm về phía sau, không muốn thấy sự ớn lạnh đe dọa từ những thứ xung quanh...
    Trên lý thuyết - "biết tha thứ là để ta mở lòng với người khác, tha thứ để bớt thù hận, cũng là giúp chúng ta dẹp bực tức trong lòng..."  tha thứ, ok! hãy tha thứ!  tôi lầm rầm như đọc kinh phật,  tôi chỉ mong lòng tôi sẽ nhẹ  nhàng hơn thôi,
     Tại sao cô ấy lại làm điều ấy với tôi cơ chứ? lòng tôi bất chợt quặn lại vì sự phản bội, tôi đã hoàn toàn tin tưởng và không hình dung ra được cô ấy lại có thể vụn vặt và tầm thường, tráo trở như thế, nước mắt tôi bỗng trào ra, hai mắt cảm thấy nhức nhối, nhưng đó không phải là những giọt nước mắt của phiền muộn, tôi đã bị đâm sau lưng, hốt nhiên lửa giận trong tôi tỏa ra ngùn ngụt, đầu óc bấn loạn cơ hồ như sắp nổ tung. Bản thân tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên về giọng nói của mình vẫn còn có thể bình thản và tỉnh táo đến vậy, có lẽ mọi cảm xúc và tri giác đã bị tê liệt, tôi không còn nghe ai nói gì nữa, không khí cuộc họp nặng nề, tròng trành... ( đó là hôm thứ 2)
    Rồi tiếp đến thứ 3, nghe tin một đứa cháu bị ung thư, cả nhà sợ hãi khi nó nhất quyết không chịu đi điều trị...,
    Thứ 4 định trốn công viêc để gặp một người bạn tâm sự, than thở cho vơi... nhưng...không thành, công việc cũng không giải quyết được
    Thứ 5 cô bạn thân gọi điện báo tin chồng cô ấy bị tai nạn gãy cả tay, cả chân đang cấp cứu ở bệnh viện,
     Thứ 6 chị gái khóc lóc bảo mẹ mình ốm nặng, không ăn uống được gì, có lẽ mẹ sẽ không qua khỏi,  mẹ cứ gọi em mãi...
      Thú 7, họp chi bộ, họp hội đồng giáo dục, họp tổ chuyên môn....
lòng nóng như lửa chỉ mong cho nhanh để phóng xe về với mẹ,
     Chiều mưa rả rích, trời lạnh như mùa đông, trùm kín áo  từ đầu đến chân lên đường, 7h tối đến nhà mẹ, vừa lạnh, vừa ướt, vừa lo.... ta như muốn ngã quỵ....
     Mẹ nằm đó gầy yếu, thoi thóp thở, nghe tiếng ta mẹ khóc òa ...." con về đây, mẹ mà khóc con không về nữa đó" giọng ta nghèn nghẹn,  mẹ im rồi,  nhưng ta lại khóc... một đêm ngồi ôm mẹ trong tay... ta liên tưởng đến ngày bé mẹ vẫn ôm ta như thế suốt đêm....
    Chủ nhật- Một ngày , một đêm ta không ngủ, đành dứt mẹ ra đi, gửi mẹ lại cho các chị chăm sóc.
      Lại chuẩn bị cho một tuần mới với vòng quay bận rộn, hối hả...Lạy trời, mong thời tiết hãy ấm lên, mong cho tôi đủ can đảm, và nghị lực, sức khỏe để tôi đối đầu với tất cả khó khăn....cầu mong cho mẹ bình an....

...........................
  • Canh
    • Canh
    • 16:04 12 thg 11 2010
    Xin xẻ chia cùng bạn những nổi buồn. Hy vọng mọi rắc rối sẽ qua. Cầu mong  cho  bạn luôn bằng an và đủ nghị lực để vượt qua khó khăn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét