Nghĩ hè gần tháng rồi mà mình mới về thăm quê được, tụi bạn cứ trách" đèn thành phố sáng hơn quê nhà chăng?" Nhân lần này nhà 1 người bạn tân gia, nhóm bạn tụ tập lại hàn huyên ... Tiếng cười tiếng nói, có cả từng đôi chụm đầu vào thì thầm nhỏ to, rồi tiếng cười rúc rích.... Mình ngồi lặng lẽ lòng đắm chìm vào lời bài hát và tiếng đàn ghi ta bập bùng của anh bạn, lâu rồi mình mới lại được sống lại với kí ức tuổi thơ và một thời thiếu nữ quê mùa thật ngây ngô, trong sáng...
Bài hát " mười năm tình cũ..." với hình ảnh buồn buồn và dáng ngồi ôm đàn, giọng hát trầm ấm da diết đầy tâm trạng của anh bạn trông thật " nghệ sỹ":
"Mười năm không gặp tưởng tình đã cũ
Mây bay bao năm tưởng mình đã quên
Như mưa bay đi một trời thương nhớ
Em ơi ! Bên kia có còn mắt buồn?
Mười năm cách biệt một lần bỡ ngỡ
Quên đi quên đi mộng buồn bấy lâu
Nhưng em yêu ơi ! Một vùng ký ức
Vẫn còn trong ta cả một trời yêu
Cả một trời yêu bao giờ trở lại
Ôi ! Ta xa nhau tưởng chừng như đã
Ôi ! Ta yêu nhau để lòng cứ ngỡ
Tình bất phân ly - tình vẫn như mơ ......."
Quá khứ tạo nên mỗi người, kể từ lúc sinh ra lớn lên, đi học, đi làm, lập gia đình, chăm con ...quá khứ là một phần của cuộc sống của mỗi chúng ta, dù mỗi phần đời của mỗi người đều có kí ức buồn hay vui, đau khổ, hay hạnh phúc... nào là chuyện gặp gỡ bạn bè lúc hàn vi, hoặc lớn lên và có một mối tình thấp thoáng....

tiếng thì thầm to nhỏ...

bạn bè gặp lại biết bao chuyện để nói, để hỏi thăm nhau, để ôn lại chuyện nọ chuyện kia của ngày xưa...
cả nhóm kéo nhau đi thăm a bạn vừa bị tai nạn
Dù gãy chân phải bó bột nhưng trông mặt mày a bạn thật rạng rỡ khi thấy bạn bè ghé thăm
lại tiếp tục cuộc hàn huyên và không thiếu chương trình ăn uống...
(còn tiếp)
Chúc bạn vui!