Biết đủ là đủ. Chờ đủ, biết đến bao giờ!

Chủ Nhật, 15 tháng 11, 2009

Ù, mình sẽ quên!




                                     "Tự nhủ với lòng mình sẽ bắt đầu quên
                                      Cứ coi như người dưng qua ngõ
                                      Cứ thản nhiên như chưa từng gặp gỡ
                                      Mà sao lòng dạ vẫn ...không yên?

                                      Mình sẽ quên. Ừ mình sẽ quên
                                      Mảnh trăng chao nghiêng trời cuối hạ
                                      Kỹ niệm xưa hóa thành cơn gió lạ
                                      Mình sẽ thả bay đi, bay đi....

                                       Nhủ quên rồi, còn lưu luyến làm chi
                                       Hôm qua, cả hôm nay người không gọi tới
                                       Người có lẽ không biết mình đã đợi
                                       Cũng như mình chẳng tin mình đã buồn

                                       Sẽ chẳng bận lòng, nếu mình có thể quên
                                       Sẽ chẳng băn khoăn và chẳng thèm giận dỗi
                                       Sẽ chẳng nhớ nhung cũng chẳng thèm chờ đợi

                                       Đã nhủ rồi, mình sẽ bắt đầu quên...."
                                                                              (H M)

  • thuan
     Đọc qoa bài thơ bạn viết cũng như lời bình of chủ blog ( cucvangbanme_35), mình nhận tháy như bạn đang cố gánh chịu & gắng gượng đễ vượt qoa một ...? nào đó thì phải. Nhưng k phải mình thích là dc bạn ạ, những gì đến thì bạn cứ dón nhận & đi thì cũng ..........? Còn mình thì luôn chúc cho bạn những gì tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất sẽ đến bên bạn, hãy cố lên nha bạn.
  • Hoa
    Chị à, em biết chị chỉ làm như ..."không có gì" nhưng việc gì phải gắng gồng mình lên như thế chứ? hôm bạn bè tụ tập đưa chị đi chơi, chị cười đùa, chị chọc ghẹo mọi người, chị hài hước cho chính mình....nhưng em biết lòng chị khi ấy, đôi mắt như đọng nước... Có chuyện gì cứ làm ầm lên , rồi bỏ qua mà vui sống, như thế có phải nhẹ nhàng hơn không? Anh bạn bác sỹ hôm trước nói nhỏ vào tai em rằng: "Nụ cưòi của chị như một chiếc áo đẹp, rực rỡ , hồn hậu...nhưng...chiếc áo ấy mặc là để giấu thương tích bên trong, giấu mớ bề bộn trong lòng...hiiiiii anh ta so sánh ngộ quá nhưng thật tuyệt! Thôi nha, tất cả đã qua rồi...Vui lên nào...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét