Biết đủ là đủ. Chờ đủ, biết đến bao giờ!

Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2009

Xa nhà

       Một tuần trôi qua thật nhanh với bao cảm xúc mạnh, mệt quá mệt, vui quá vui, đi nhiều, gặp gỡ nhiều, học hỏi nhiều điều cả nghiệp vụ, lẫn kỹ năng giao tiếp..., mấy ngày đầu mình chưa quen với kiểu làm việc căng thẳng của những người trong dự án nước ngoài, mình suýt ốm với lịch làm việc dày đặc từ 6h30 đến 12h trưa, chiều lại từ 1h30 đến 5h chiều ( giữa buổi có bữa điểm tâm nhẹ) Mấy ngày sau thì mình đã bắt nhịp, ngoài giờ học, thảo luận ra, buổi tối tụi mình đựoc đi du thuyền nghe cải lương trên bến Ninh Kiều, đi thăm làng du lịch sinh thái Mỹ Phương, vui nhất là đua thuyền trên hồ , mình và cô bạn suýt bị rớt xuống hồ khi đội mình lao  về đích, tiếng la hét cổ vũ vang cả một vùng..
 Mình muốn những dịp như thế mình được sống thật vui, thật thỏa mái tinh thần để rồi lại về với bao bề bộn, lo toan cuộc sống hàng ngày.


Chuyến đi vừa rồi nếu được về SG theo đúng dự định thì chắc mình vui lắm,Khi 1 người bạn  mời mình ở lại chơi, Mình rất mừng, Mình muốn có dịp ghé thăm bạn, nhưng khi nghe giọng nói và thái độ có vẻ không nồng nhiệt lắm, rồi khi mình gọi điện hỏi thăm sẽ đón mình như thế nào, để mình sắp xếp...họ lại bảo không tiện nghe... Mình cảm nhận có điều gì đó không ổn lắm ( có lẽ mình quá nhạy cảm chăng) suốt đoạn đường từ Cần Thơ về SG mình mong bạn gọi điện thoại năn nỉ mình ở lại, nhưng có lẽ...lòng tự ái ....đã ngăn cản mình, mình đã về thẳng, và có lẽ....hết cơ hội làm lành rồi, thôi thì ...vĩnh biệt bạn, chúc bạn luôn may mắn, bình an nhé.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét