Chị nghiệm ra một điều rằng hồi nhỏ, người ta hay thêu hoa dệt lụa
trên nỗi buồn của mình. Khi chỉ buồn bằng nắm tay thì cứ vẽ to ra bằng
một .... thân người! Lớn lên, mỗi người đều cố gắng làm sao cho nỗi buồn
của mình bé lại, thu xếp sao cho chỉ còn bé xíu để đủ can đảm mà cười
vui.... và tiếp tục... giả vờ ... lạc quan và .... sống tiếp!
Biết đủ là đủ. Chờ đủ, biết đến bao giờ!
Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012
Thứ Bảy, 20 tháng 10, 2012
"Ăn là nghiện" Ngày 20/10/12
Lễ kỷ
niệm ngày Phụ nữ Việt Nam năm nay có lẽ đến ... hơi sớm với chị em phụ
nữ trường mình, từ trước đó 1 tuần khi nghe chủ tịch công đoàn phổ biến
kế hoạch triển khai " hội thi ẩm thực", Các tổ chuyên môn như toán, tin,
lý,thể dục.... ầm ỹ phản đối ( bảo: ngày lễ của chị em, không cho chị
em nghỉ ngơi , cả năm đã hầu chồng, hầu con, chỉ được ngày lễ lại còn
bắt vào bếp
..)
Riêng chị em tổ mình nồng nhiệt chào đón, có lẽ cái máu thi thố, cái
máu luôn luôn muốn nhất của mình đã lây sang các chị em khác ( năm
ngoái thi cắm hoa đã giành giải nhất )...

Thứ Hai, 15 tháng 10, 2012
Em không giận anh đâu
Em không giận anh đâu
Tình yêu kéo dài tuổi tác
Ta thành tuổi thơ hờn mát
Cả khi ta bạc mái đầu!
Tình yêu kéo dài tuổi tác
Ta thành tuổi thơ hờn mát
Cả khi ta bạc mái đầu!
Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012
Một ngày cưa sừng... làm nghé!
239 Lượt xem
41
Mỗi năm mình có khoảng 4-6 trận đi thi giải cầu lông, khổ nỗi nếu thi
giải cho ngành giáo dục thì không sao, còn đi thi cho các cơ quan khác
thì mình cứ lo lo..., sợ có ai tố thì .... nguy hiểm, mỗi lần tham gia
phải nhờ bạn bè thay công việc của mình ở trường, nhưng vì ham vui, nên
có giải nào tổ chức trong tỉnh là gật đầu liền, Mấy ông sếp cơ quan
của bạn còn tưởng mình là lính của mấy ổng nữa mới.... lạ, mình chỉ
biết nhe răng cười...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)