Chị nghiệm ra một điều rằng hồi nhỏ, người ta hay thêu hoa dệt lụa
trên nỗi buồn của mình. Khi chỉ buồn bằng nắm tay thì cứ vẽ to ra bằng
một .... thân người! Lớn lên, mỗi người đều cố gắng làm sao cho nỗi buồn
của mình bé lại, thu xếp sao cho chỉ còn bé xíu để đủ can đảm mà cười
vui.... và tiếp tục... giả vờ ... lạc quan và .... sống tiếp!
Có thể chỉ có... chị "mới nghĩ" như thế cũng nên, và nhiều khi chị nghĩ.... mình thật phiền phức
... chán kinh! 
Đôi lúc cuộc sống đầy áp lực, công việc, gia đình, họ hàng, bạn bè, đối nội, đối ngoại....và bao chuyện linh tinh vụn vặt khác làm chị không thể chịu nổi, muốn hét toáng lên, muốn trốn đi đâu đó, muốn.... trùm chăn, bịt tai.... nhưng.... ngày qua ngày chị lại phải tiếp tục công việc, tiếp tục phải cười thật tươi khi gặp mọi người, phải cố gắng kiềm chế bản thân và dịu dàng chu đáo với người thân.... ( họ đâu có lỗi gì) Và chị lại nghĩ: ta đang sống giả tạo? hay ta đang cố che giấu nỗi buồn, để không ảnh hưởng đến ai? ta làm thế có đúng chăng? ... Bao câu hỏi, bao nỗi buồn muốn tâm sự, muốn giãy bày, thậm chí chị chỉ mơ ước được gục mặt vào vai ai đó mà khóc cho thỏa thích.... Nhưng....Thế đó
12h khuya chị muốn điện thoại cho "hắn" để trút hết nhưng gì chất chứa trong lòng trong suốt thời gian qua, nhưng rồi lại phân vân, có nên không, để làm gì khi mọi thứ không có ý nghĩa... ( thỉnh thoảng hắn cũng khá nhạy cảm, nhất là khi nhìn vào mắt chị " nhớ phải gọi ngay cho mình khi có chuyện đấy, bất kể chuyện gì, bất kể khi nào mình gặp rắc rối đấy "- hắn dặn dò )
Thời gian rất dài là bạn của nhau, hình như chị và hắn chỉ nói toàn chuyện vui, hắn vốn ít nói, còn chi gặp là kể với hắn bao điều, từ chuyện công việc, chuỵên gia đình, con cái, đến chuyện vụn vặt đời thường như ăn uống ở đâu hôm nay với hội cầu lông, rồi mấy đứa nhỏ "lính" của hắn kết "môdden" coi chị như người nhà của cơ quan hắn, cái gì chị cũng kể, cả cô bạn thân của chị hay khen hắn và hâm mộ cách đánh cầu lông mạnh mẽ của hắn chị cũng nói cho hắn biết, còn ghẹo chọc hắn với cô bạn làm hắn đến phát cáu.
Nhưng sao hôm nay chị gặp chuyện buồn, chuyện bất mãn với hắn chị lại cố giấu với hắn cơ chứ, Tại sao và tại sao, tìm một người bạn. một người để tâm sự chia sẽ những lúc như thế này sao lại khó khăn với chị như thế. Chị không hiểu tại sao nữa... Có lẽ chị quá nhạy cảm chăng? chị.... trách hắn chăng? hắn phải tự biết chị đang buồn chứ? đang giận chứ, sao đợi chị phải tự nói? chị chỉ cần 1 tin nhắn, 1 sự quan tâm của bạn bè thôi, chị không đòi hỏi ở hắn 1 điều gì quá xa một tình bạn, và chị cũng đâu cần hắn phải làm gì cho chị.... vậy mà...
Đối với chị, hắn là một khoảng lặng, một góc riêng, chị có thể tốt hơn hoặc có thể... tệ hơn rất nhiều trong cuộc sống. chị cũng chưa từng hỏi bản thân tại sao như thế...
Và ngày hôm qua... lần đầu tiên chị cần hắn giúp, khi xe của đoàn thể thao bỏ chị lại trường, các vận động viên sau 3 ngày thi đấu ở xa đều được người thân đón về, chị biết ở nhà chị không có ai giờ này ở nhà mà đón chị cả, chị định đi xe tắc xi, hoặc đi bộ, nhưng biết có về cũng không có chìa khóa vào nhà, phải chờ đến 9h đêm mới có người về, chị vừa đói, vừa mệt thật sự cần ai đó đưa chị đi ăn, hoặc ngồi bên chị một lúc thôi, chị gọi cho hắn lúc 5h30 tối, hắn bảo đang bận tý việc không về kịp để đón " mình chịu khó đi bộ vận động cho khỏe nhé" nguyên văn lời hắn, tự dưng nước mắt chị lặng lẽ chảy, Thế đấy, những lúc như thế này cần đến bạn bè biết bao...
Đối với chị tình cảm quan trọng hơn bất cứ thứ vật chất gì, hắn không hiểu, và chị nghĩ " mình đã cho đi rất nhiều, luôn muốn người thân vui vẻ, luôn làm cho người thân cạnh mình hạnh phúc, chị cho đi rất nhiều , nhưng chị chưa khi nào nhận lại 1 thứ gì đó ấm áp tương tự...
Giọt nước mắt cuối cùng rồi cũng tràn ly, chị biết rằng ngày mai chị phải sắp sếp lại mọi thứ.... Và chị tự nhủ, sẽ không bao giờ hỏi tại sao nữa và sẽ.... không giận, không buồn... cho chiều nay thật bình yên và đêm nay thật an bình....
Có thể chỉ có... chị "mới nghĩ" như thế cũng nên, và nhiều khi chị nghĩ.... mình thật phiền phức


Đôi lúc cuộc sống đầy áp lực, công việc, gia đình, họ hàng, bạn bè, đối nội, đối ngoại....và bao chuyện linh tinh vụn vặt khác làm chị không thể chịu nổi, muốn hét toáng lên, muốn trốn đi đâu đó, muốn.... trùm chăn, bịt tai.... nhưng.... ngày qua ngày chị lại phải tiếp tục công việc, tiếp tục phải cười thật tươi khi gặp mọi người, phải cố gắng kiềm chế bản thân và dịu dàng chu đáo với người thân.... ( họ đâu có lỗi gì) Và chị lại nghĩ: ta đang sống giả tạo? hay ta đang cố che giấu nỗi buồn, để không ảnh hưởng đến ai? ta làm thế có đúng chăng? ... Bao câu hỏi, bao nỗi buồn muốn tâm sự, muốn giãy bày, thậm chí chị chỉ mơ ước được gục mặt vào vai ai đó mà khóc cho thỏa thích.... Nhưng....Thế đó

12h khuya chị muốn điện thoại cho "hắn" để trút hết nhưng gì chất chứa trong lòng trong suốt thời gian qua, nhưng rồi lại phân vân, có nên không, để làm gì khi mọi thứ không có ý nghĩa... ( thỉnh thoảng hắn cũng khá nhạy cảm, nhất là khi nhìn vào mắt chị " nhớ phải gọi ngay cho mình khi có chuyện đấy, bất kể chuyện gì, bất kể khi nào mình gặp rắc rối đấy "- hắn dặn dò )
Thời gian rất dài là bạn của nhau, hình như chị và hắn chỉ nói toàn chuyện vui, hắn vốn ít nói, còn chi gặp là kể với hắn bao điều, từ chuyện công việc, chuỵên gia đình, con cái, đến chuyện vụn vặt đời thường như ăn uống ở đâu hôm nay với hội cầu lông, rồi mấy đứa nhỏ "lính" của hắn kết "môdden" coi chị như người nhà của cơ quan hắn, cái gì chị cũng kể, cả cô bạn thân của chị hay khen hắn và hâm mộ cách đánh cầu lông mạnh mẽ của hắn chị cũng nói cho hắn biết, còn ghẹo chọc hắn với cô bạn làm hắn đến phát cáu.
Nhưng sao hôm nay chị gặp chuyện buồn, chuyện bất mãn với hắn chị lại cố giấu với hắn cơ chứ, Tại sao và tại sao, tìm một người bạn. một người để tâm sự chia sẽ những lúc như thế này sao lại khó khăn với chị như thế. Chị không hiểu tại sao nữa... Có lẽ chị quá nhạy cảm chăng? chị.... trách hắn chăng? hắn phải tự biết chị đang buồn chứ? đang giận chứ, sao đợi chị phải tự nói? chị chỉ cần 1 tin nhắn, 1 sự quan tâm của bạn bè thôi, chị không đòi hỏi ở hắn 1 điều gì quá xa một tình bạn, và chị cũng đâu cần hắn phải làm gì cho chị.... vậy mà...
Đối với chị, hắn là một khoảng lặng, một góc riêng, chị có thể tốt hơn hoặc có thể... tệ hơn rất nhiều trong cuộc sống. chị cũng chưa từng hỏi bản thân tại sao như thế...

Và ngày hôm qua... lần đầu tiên chị cần hắn giúp, khi xe của đoàn thể thao bỏ chị lại trường, các vận động viên sau 3 ngày thi đấu ở xa đều được người thân đón về, chị biết ở nhà chị không có ai giờ này ở nhà mà đón chị cả, chị định đi xe tắc xi, hoặc đi bộ, nhưng biết có về cũng không có chìa khóa vào nhà, phải chờ đến 9h đêm mới có người về, chị vừa đói, vừa mệt thật sự cần ai đó đưa chị đi ăn, hoặc ngồi bên chị một lúc thôi, chị gọi cho hắn lúc 5h30 tối, hắn bảo đang bận tý việc không về kịp để đón " mình chịu khó đi bộ vận động cho khỏe nhé" nguyên văn lời hắn, tự dưng nước mắt chị lặng lẽ chảy, Thế đấy, những lúc như thế này cần đến bạn bè biết bao...
Đối với chị tình cảm quan trọng hơn bất cứ thứ vật chất gì, hắn không hiểu, và chị nghĩ " mình đã cho đi rất nhiều, luôn muốn người thân vui vẻ, luôn làm cho người thân cạnh mình hạnh phúc, chị cho đi rất nhiều , nhưng chị chưa khi nào nhận lại 1 thứ gì đó ấm áp tương tự...
Giọt nước mắt cuối cùng rồi cũng tràn ly, chị biết rằng ngày mai chị phải sắp sếp lại mọi thứ.... Và chị tự nhủ, sẽ không bao giờ hỏi tại sao nữa và sẽ.... không giận, không buồn... cho chiều nay thật bình yên và đêm nay thật an bình....
CHIÊN
THẮNG ĐƯỢC MỌI NỖI KHÓ KHĂN ĐỂ ĐI ĐẾN THÀNH CÔNG TRONG
CUỘC SỐNG ĐÓ BẠN
" Anh sẽ cùng em bước đi mãi mãi
Như bước tường thành ngàn năm vững chãi
Để mối tình không vướng chút buồn đau
Để lòng ta không một chut u sầu" ST
Sang thăm, chúc bạn chiều bình yên nhé!
Rất vui được đọcẺy này của Xuaan , chúc Xuan vui nhiều nhiều và Hạnh phúc nhé !
Người ta hay có những câu hỏi" tại sao"như vậy đấy.
Mặt hồ yên dậy sóng réo lưng bờ
Và....anh câu thơ khó nhọc
Không thuận dòng
chảy ngược thời gian....
Chúc bạn vui, an bình!
Cám ơn bạn thật nhiều !
Nếu là bạn đời của nhau...thì đang tức yêu...giận mà sẽ không giận
Hắn biết chị cho hắn rấ..